Tới giờ cụ ta mới chỉ có thực lực Thiên Vương một sao mà thôi!
Thiên Vương một sao mà bị Tiêu Chính Văn tát một bạt tai thì chẳng phải sẽ toi mạng luôn hay sao?
“Bốp!”
Tiêu Chính Văn vung tay giáng một bạt tai vào mặt Lâm Thiên Đức, khiến cụ ta ngã nhào xuống đất, lăn ra tận ngoài sân, ngay cả xương gò má cũng lún vào trong.
Lâm Thiên Đức đau đớn, kêu gào thảm thiết như bố mẹ vừa qua đời.
“Lăn vào đây!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng gầm lên, đâu còn dáng vẻ hoà nhã như ban nãy nữa.
Mãi tới lúc này, Độ Thiên Chân Nhân mới hiểu ra rốt cuộc là có chuyện gì.
Thấy Tiêu Chính Văn cầm ba viên thuốc trong tay, con ngươi liền chuyển động, cụ ta đã hiểu dụng ý của Tiêu Chính Văn.
Lâm Thiên Đức ôm lấy bên má bị đánh trúng, vừa lăn vừa bò vào trong đại sảnh, ánh mắt nhìn Tiêu Chính Văn ngập tràn vẻ sợ sệt.
“Nói, đây rốt cuộc là loại thuốc gì? Trên người ông có thuốc giải không?”
Tiêu Chính Văn trầm giọng chất vấn.
“Loại… loại thuốc này tên là Bách Nhật Đoạn Tràng Đan, sau khi uống sẽ không sống được quá trăm ngày! Bất luận cảnh giới thực lực có cao tới đâu thì đều sẽ chết vì thủng ruột nát bao tử!”
Nói tới đây, Lâm Thiên Đức rụt rè nhướng mày liếc nhìn Tiêu Chính Văn.
Khi cụ ta nhìn thấy ánh mắt ngập tràn sát khí của Tiêu Chính Văn thì sợ tới mức rụt cổ, lại quỳ xuống đất, lấy ra một cái lọ nhỏ màu xanh từ trên người đưa cho Tiêu Chính Văn, nói: “Cậu Tiêu, đây… đây chính là thuốc giải!”
Tiêu Chính Văn cầm lấy cái lọ nhỏ màu xanh, mở ra ngửi thử.
Bên trong ngập tràn hương thơm, có lẽ là không sai.
Sau đó anh nói với Lâm Thiên Đức: “Trên người ông còn loại thuốc này không?”
Lâm Thiên Đức ngẩng đầu nhìn, thấy Tiêu Chính Văn chỉ vào Bách Nhật Đoạn Tràng Đan nên vội vàng lấy ra năm viên, dùng hai tay đưa cho Tiêu Chính Văn rồi nói: “Cậu Tiêu, tổng cộng chỉ có chín viên, do sư phụ tôi truyền lại trước khi qua đời!”
“Nói thật tôi cũng không biết cách điều chế loại thuốc này!”