Tiêu Chính Văn ngắt lời Tư Mã Thụy.
“Hừ, một người thế tục như anh thì có thể biết cái rắm! Với tầm nhìn hạn hẹp của anh chẳng qua chỉ là ếch ngồi đáy giếng thôi, còn cậu chủ nhà tôi…”
“Bốp!”
Hắn vừa mới nói được một nửa, Long Hình đứng bên cạnh đã vung tay lên đánh vào mặt hắn một cái, lạnh lùng nói: “Tôi khuyên anh khi nói chuyện với Long Vương nên tôn trọng một chút, nếu không lần sau không đơn giản chỉ là một cú đánh thôi đâu”.
Tư Mã Thụy bị đánh cho sửng sốt, sau đó quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Tiêu Chính Văn, anh xem con chó anh nuôi thế mà lại…”
“Bốp!”
Long Nguyệt không nói nhiều để lại một dấu tay năm ngón thấy rõ trên mặt bên kia của hắn.
Chẳng qua so với Long Hình, cú tát này của cô ấy mạnh tay hơn một chút, khiến nửa mặt của Tư Mã Thụy bị lệch ra một bên, máu chảy xuống theo khóe môi.
Mấy người ông cụ Quý bên cạnh không khỏi nuốt nước bọt, đó là người nhà họ Tư Mã đấy, Tiêu Chính Văn nói đánh là đánh à?
Võ Anh Hào cũng hắng giọng mấy lần muốn lên tiếng nhưng cuối cùng vẫn nhịn.
Thật ra anh ta cũng không có ấn tượng tốt với người nhà họ Tư Mã, nhưng dù sao Tiêu Chính Văn cũng không có chống lưng, nếu có mối thù quá sâu với nhà họ Tư Mã thì sau này quả thật không gánh nổi.
Nhưng vừa nghĩ lại, mục đích mình làm gì chỉ là muốn giao thiệp tốt với Tiêu Chính Văn, dù Tư Mã Tư tìm đến cùng lắm mình lấy thân phận con cháu nhà họ Võ để ra mặt, Tư Mã Tư cũng không đến nỗi công khai khiêu khích nhà họ Võ.
Võ Anh Hào nghĩ đến đó cũng ngậm miệng lại không nói gì.
“Tôi khuyên các cậu một câu, nói chuyện với cậu Tiêu thì nên khách sáo một chút, nếu không hậu quả khó lường”, ông cụ Quý biết khuyên Tiêu Chính Văn không có tác dụng gì nên mới nói với Tư Mã Thụy và Tư Mã Nghê Thường.
“Hậu quả khó lường?”
Tư Mã Nghê Thường nãy giờ không lên tiếng cuối cùng không kiềm được đáp: “E là các ông vẫn không biết cậu chủ nhà bọn tôi đang trên đường đến đây”.
“Cuối cùng ai sẽ gánh lấy hậu quả còn chưa biết đâu. Các ông dám đánh Tư Mã Thụy thành như vậy, các ông dám chọc vào người không nên chọc, cứ đợi cậu chủ đến tính toán với các ông đi”.
Nói rồi cô ta tiến đến trước một bước đỡ lấy Tư Mã Thụy bị đánh mặt mày be bét máu.
“Ồ? Chọc vào người không nên chọc à?”, Tiêu Chính Văn hứng thú nhìn hai người Tư Mã Thụy.
Vừa dứt lời, Long Nguyệt giơ tay lên một cái tát giáng xuống gương mặt Tư Mã Nghê Thường.
Dù sao cô ấy cũng là một cô gái, không đến mức bất đắc dĩ thì Long Hình sẽ không ra tay với cô ta, nhưng Long Nguyệt thì lại khác.