Mà Tần Vũ là ai?
Người nắm quyền thật sự của Hắc Băng Đài.
Ngoài Long Các, võ tông, trưởng lão tông miếu ra thì bất kể là ai trong giới quan chức, Hắc Băng Đài cũng đều có thể tiền trảm hậu tấu.
Đây chính là quyền lợi của Hắc Băng Đài, chính là sứ mệnh Hoa Quốc giao cho Hắc Băng Đài.
Bảo vệ tất cả những người trung thành với Hoa Quốc, giết hết mọi kẻ ngăn cản Hoa Quốc phát triển.
Không đợi Đông Phương Lăng lên tiếng, cách sân bay không xa có hơn hai mươi chiếc xe màu đen chạy đến.
Sau đó một đội nhân viên chấp pháp lập tức bao vây sân bay.
Hơn nữa, vài người đàn ông trung niên mặc đồ vest vô cùng sốt ruột sải bước nhanh chóng đi đến trước mặt Tiêu Chính Văn.
“Vua Bắc Lương, thuộc… thuộc… thuộc hạ quản lý không nghiêm, xin… xin… xin vua Bắc Lương trách phạt”.
Một người đàn ông trung niên dẫn đầu đứng nghiêm cúi đầu xuống nói.
Mồ hôi lạnh trên mặt ông ấy rơi xuống đất.
Ông ấy nhắm chặt hai mắt, cơ thể không ngừng run rẩy.
Giang Chấn Hoài!
Chủ tịch thành phố Long Kinh!
Ngay cả chủ tịch cũng sợ hãi thành bộ dạng này, Lư Phụng Quân suýt nữa tè ra quần.
Hôm nay gây ra phiền phức lớn rồi.
Từ giọng điệu lắp bắp của Giang Chấn Hoài có thể biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào.
“Chủ… chủ tịch Giang? Sao… sao ông lại đến đây?”
Lý Thừa Vận hoang mang nói, mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Là chủ tịch Long Kinh đó, là người có cấp bậc ngang ngửa với chủ tịch của các tỉnh khác.
Bình thường đừng nói là gặp mặt, có thể liếc mắt nhìn một cái thôi cũng khó như lên trời.
Sự xuất hiện của Giang Chấn Hoài khiến mọi người đều sửng sốt, tự nhủ lớn chuyện rồi đây!
“Chú… chú Giang?”
Lâm Mộng Mộng cũng từng đi theo gia đình gặp Giang Chấn Hoài nên không lạ gì với ông ấy.