Dù sao trong số bọn họ, tùy tiện chọn ra một người thì cũng là người của một thế gia lớn mạnh, bọn họ hoàn toàn không coi người thế tục ra gì.
Ngay cả là vua Bắc Lương Tiêu Chính Văn, trong mắt bọn họ, chẳng qua cũng chỉ lũ sâu bọ.
Đi thẳng một mạch lên đình bát giác trên đỉnh núi, Quách Khai mới dẫn Tiêu Chính Văn tới một vị trí khá yên tĩnh ngồi xuống.
Xung quanh đã có rất nhiều người đang nâng ly cạn chén với nhau.
"Anh Tiêu, anh ngồi đây đi, tôi đi một lát rồi trở lại!"
Quách Khai vô cùng khách khí nói.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, ra hiệu Quách Khai cứ đi làm việc của mình đi.
Được sự cho phép của Tiêu Chính Văn, Quách Khai mới quay người bước xuống đình bát giác, đi đón Trần Nguyệt Nhi.
Mãi sau khi ngồi xuống, Long Nguyệt và Long Hình mới cảm nhận được khí tức đáng sợ của những người xung quanh.
Cho dù là chàng trai nhìn chỉ như mới chỉ mười tám, mười chín tuổi, thì ít nhất cũng có thực lực ở cảnh giới Nhân Vương cấp bốn.
Có thể nói, trong gian đình bát giác rộng một mẫu, có không dưới trăm người mà thực lực của ai cũng đều vô cùng khủng bố.
Ngược lại, Tiêu Chính Văn từ đầu đến cuối rất bình tĩnh, không hề có chút căng thẳng nào, chỉ từ định lực và khí phách của Tiêu Chính Văn cũng khiến cho Long Nguyệt và Long Hình nhìn đủ.
Tiêu Chính Văn cầm tách trà lên, nhàn nhã uống một hớp trà, quay đầu nhìn Long Nguyệt và Long Hình nói: "Làm người, tuyệt đối không được xem thường bản thân, những người này nhìn thì chỉ mười mấy hai mươi tuổi, nhưng cũng chỉ là vẻ ngoài!"
"Trên thực tế, tuổi thực của bọn họ đều vô cùng dọa người, ít nhất cũng phải tám mươi chín mươi tuổi, mà bọn họ là tích tiểu thành đại, chờ khi các cô cậu đến độ tuổi của bọn họ, thành tựu nhất định sẽ không kém bọn họ!"
Sau khi nghe những lời này của Tiêu Chính Văn, Long Nguyệt và Long Hình mới thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cũng thoải mái hơn nhiều.
Tiêu Chính Văn nói đúng, họ mới bao nhiêu tuổi chứ?
Còn chưa tới ba mươi, năm mươi năm nữa, ai có thể đảm bảo họ sẽ không thể đột phá lên cảnh giới Nhân Vương cấp năm, cấp sáu chứ?
"Ồ? Không kém chúng ta sao? Nói khoác mà cũng mạnh miệng nhỉ!"
Tiêu Chính Văn vừa mới dứt lời, ở bên cạnh đã có một giọng nói không mấy thân thiện vang lên.
Long Nguyệt nghe xong liền đưa mắt nhìn, người nói chính là vị thiếu cung chủ của Bích Hà Cung kia.
Lúc này, hắn đang từ từ đi về phía Tiêu Chính Văn cùng mấy người nam nữ trẻ tuổi.
Tuy rằng vừa rồi giọng nói của hắn không lớn, nhưng sức xuyên thấu lại vô cùng mạnh, lời nói đó đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Dù sao những người có thể tới bữa tiệc này đều là những cao thủ ở vùng ngoài lãnh thổ, hơn nữa Bích Hà Cung là một trong những thế lực ở tầm trung, vì vậy khi thiếu cung chủ của Bích Hà Cung vừa lên tiếng, đương nhiên sẽ thu hút được sự chú ý của vô số người rồi.
Đồng thời, cách ăn mặc của mấy người Tiêu Chính Văn cũng rất nhanh khiến người ta để ý.
"Mấy người các anh, mới hơn hai mươi tuổi mà có thể đạt được thành tựu như vậy ở thế tục quả thực cũng đã không tệ rồi, nhưng mà, muốn vượt qua chúng tôi, sợ là chỉ dựa vào nỗ lực và thời gian thì mãi không đủ!"
"Thứ mà các anh thiếu chính là huyết mạch và cơ duyên, đây mới là thứ mà những người thế tục thấp hèn như các anh mãi mãi không với được!"
Lương Cảnh Long nói với vẻ mặt ngạo nghễ.
Ngay từ đầu, Lương Cảnh Long đã biết được người cùng Quách Khai đến bữa tiệc chính là Tiêu Chính Văn.
Mặc dù hai hôm trước Tiêu Chính Văn mới giết chết Trương Tử Tuấn trước mặt mọi người, nhưng Lương Cảnh Long vẫn cảm thấy hắn là thiếu cung chủ của Bích Hà Cung, một thế tử thông thường như Trương Tử Tuấn sao có thể so sánh được với thân phận và địa vị của hắn?
Vì vậy, Lương Cảnh Long hoàn toàn không xem Tiêu Chính Văn ra gì.
Hơn nữa, lúc ấy sở dĩ những cao thủ ấy không ra tay hoàn toàn không phải bởi vì năng lực của Tiêu Chính Văn, mà là bởi vì sau lưng anh có một nhà họ Chu hùng mạnh.
Tất cả mọi người đều nể mặt Chu Chấn Long, mà không phải nể nang Tiêu Chính Văn.