Ngay cả nhiều công thần mạt tướng cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Quan trọng hơn là thống soái của quân Ngự Lâm ở thành Trường An cũng ở trong đám người này, có thể nói ngoài người đương triều kia thì không một ai có thể làm ngơ trận thế trước mắt này.
Khổng Tề Thiên tự mình dẫn mọi người đến bên ngoài thành Trường An, với trận thế hiện tại muốn giết một Tiêu Chính Văn nhỏ bé đã dư sức rồi.
Lần này Khổng Tề Thiên đã quyết tâm giết Tiêu Chính Văn cho bằng được, vừa để báo thù cho bản thân vừa tiêu trừ hậu họa cho nhà họ Khổng.
“Tiêu Chính Văn”.
Khổng Tề Thiên đứng trên bầu trời ngoài thành Trường An, nơi đó ánh sáng màu đen tràn ngập bầu trời, tầng mây như một bức màn, cả thành Trường An đều chìm trong khí tức khác thường.
Khổng Tề Thiên có thực lực tuyệt đối ở thời đại này, cho dù là sức mạnh trong thế tục hay là uy thế trong võ tông cũng đạt đến độ cao chưa từng có.
Dù là năm đại danh sơn cũng chỉ có thể khuất phục dưới chân ông ta, nếu không sau này ông ta cũng không thể lật đổ được Võ Châu.
Đây chính là tầm ảnh hưởng của ông ta ở thời đại này, đừng nói là người bình thường, dù là Hoàng gia cũng bị ông ta xem thường.
Nhưng người khác không nghe được câu ông ta vừa nói, chỉ có Tiêu Chính Văn đang ở trong Thái Cực Cung mới có thể nghe rõ mồn một.
Thậm chí có thể đối thoại cách một tầng không trung với Khổng Tề Thiên.
“Mặt mũi lớn đấy”.
Tiêu Chính Văn ngẩng đầu nhìn ra ngoài thành Trường An, vẻ mặt vẫn như thường.
Khổng Tề Thiên cũng không nghĩ nhiều, dù sao theo kế hoạch Tiêu Chính Văn cùng lắm chỉ có thân phận là một người bình thường, thế nên dù thu hút sự chú ý của các công thần mạt tướng đó cũng sẽ không gây ra sóng gió gì.
Cộng thêm việc bên cạnh ông ta có không ít quan chức trong triều, cũng đủ để áp chế các võ tướng đó, cùng lắm đã đưa một ít lương thực, tiền tài là có thể khiến các công thần mạt tướng đó ăn nói cẩn thận.
Nghĩ đến đây, Khổng Tề Thiên kiêu ngạo tiến ra một bước, dẫn theo các cao thủ phía sau chạy thẳng về hướng thành Trường An.
Trên bầu trời, hàng ngàn cao thủ bước đi trên mây, uy phong lẫm liệt, trận thế này cũng không kém hơn trận chiến diệt Tùy là bao.
“Bệ hạ, trong thành Trường An hình như có biến động”, một thái giám tổng quản vội vàng chạy đến cạnh Tiêu Chính Văn báo.
Mặc dù trận thế của Khổng Tề Thiên rất lớn nhưng dù sao Trường An cũng là thủ đô của Đại Đường, thiên hạ vừa thái bình ai dám gây sự ở thủ đô?
Thế nên người dân trong thành Trường An vẫn không hề bị khí thế của đám người Khổng Tề Thiên ảnh hưởng.
“Ồ? Để trẫm ra xem thử”.
Tiêu Chính Văn vẫn rất bình tĩnh, nhìn đám người Lý Tịnh đang cung kính ở bên cạnh.
Lúc này Lý Tịnh và Uất Trì Cung đã mặc áo giáp như thể đang đối mặt với kẻ thù lớn, đằng sau họ là những người mạnh nhất trong hai mươi tám tướng của Lăng Yên Các và hàng vạn cấm quân của Hoàng Thành.
Tiêu Chính Văn bước ra đi thẳng đến bầu trời thành Trường An.
Mặc dù Tiêu Chính Văn đã không thể sử dụng tu vi của mình nhưng bản thân Lý Thế Hải cũng là một cao thủ Đế Cảnh.
Tiêu Chính Văn vừa bước vào không trung, đám người Khổng Tề Thiên đã đánh tới.
“Tiêu Chính Văn, tôi biết cậu không hề tầm thường, hơn nữa có lai lịch lớn nhưng tiếc là thời đại này không thuộc về cậu, cậu không nên đồng ý đến Đại Đường, ở thời đại này tôi muốn giết cậu cũng giống như giết một con kiến thôi”.