Chương 583: Người của Hắc Kỵ!
Sự xuất hiện đột ngột của người đàn ông này khiến đám người Tiêu Chính Văn sửng sốt trong giây lát, anh nhanh chóng nhướng mày.
“Anh quen tôi à?”
Tiêu Chính Văn cau mày hỏi, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
Đối phương mỉm cười, ngồi xuống một cách rất tự nhiên, vắt chéo hai chân, nói: “Lẽ nào, không phải lần này anh Tiêu muốn đi nhà tù đen sao?”
Nghe thấy câu này, sắc mặt Tiêu Chính Văn, Long Nhất và Long Lân nhanh chóng sầm xuống.
Long Nhất cũng nhanh chóng đứng dậy, muốn ra tay phản ứng.
Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn lại giơ tay ngăn Long Nhất lại, khóe miệng hiện lên nụ cười, dựa vào ghế sofa hỏi: “Hắc Kỵ?”
Người bên kia mỉm cười, nhún vai, nhướng mày nói: “Kỵ sĩ thứ mười ba của Hắc Kỵ, Chaklis, anh cũng có thể gọi tôi là Thẩm Dật Vân”.
Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày, nói: “Người của Hoa Quốc?”
Đối phương mạnh dạn nói: “Đúng vậy”.
“Làm sao anh phát hiện ra chúng tôi?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
Thẩm Dật Vân cười nói: “Hắc Kỵ chúng tôi đương nhiên có cách của riêng mình, nhưng đây là bí mật của Hắc Kỵ, không tiện nói cho anh Tiêu đây biết”.
Tiêu Chính Văn gật đầu, sau đó nói: “Vậy anh Thẩm đây đột nhiên xuất hiện là muốn làm gì?”
“Làm một cuộc thỏa thuận”.
Thẩm Dật Vân bình thản nói, nhấp một ngụm café.
“Giao dịch gì?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
“Tôi đưa các anh đến hòn đảo của nhà tù đen, các anh giúp tôi cứu một người thoát khỏi nhà tù đen”.
Thẩm Dật Vân mỉm cười, giữa lông mày mang theo luồng khí tức bức người.
Nghe thấy câu này, sắc mặt Tiêu Chính Văn nhanh chóng trở nên nghiêm nghị, lông mày khẽ nhếch lên, nhìn Thẩm Dật Vân, nói: “Sao anh lại nghĩ tôi sẽ chấp nhận giao dịch này? Hơn nữa, sao anh có thể chắc chắn được tôi có thể cứu tù nhân ra khỏi nhà tù được chứ?”
Thẩm Dật Vân cười, nói: “Long soái năm sao, chủ soái nhiệm kỳ trước của Bắc Lương, có thể nói là cường giả mạnh nhất được công chúng ở Hoa Quốc công nhận. Nhân vật bất khả chiến bại như anh nếu như không vượt qua được nhà tù đen thì có lẽ trên thế giới này chẳng có ai làm được điều đó nữa rồi”.
Nghe thấy vậy, hàng lông mày của Tiêu Chính Văn ngưng tụ lại, anh ra hiệu cho anh ta tiếp tục nói.
Thẩm Dật Vân nói tiếp: “Anh Tiêu, thông tin của anh, nội bộ Hắc Kỵ chúng tôi đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Lần này, tôi đại diện cho Hắc Kỵ, thỏa thuận cuộc giao dịch này với anh, nếu như anh Tiêu đồng ý, giúp chúng tôi cứu một người ra, chúng tôi có thể đưa anh lên đảo”.
Sau khi nói xong, Thẩm Dật Vân bình thản ngồi uống cà phê, chờ đợi câu trả lời của Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn trầm mặc một lúc, sau đó hỏi: “Các anh muốn tôi cứu ai?”
Thẩm Dật Vân khẽ mỉm cười, lấy trong túi ra một tấm ảnh, đưa cho Tiêu Chính Văn: “Người này là thiếu đương gia của Hắc Kỵ chúng tôi, bởi vì một số lý do đặc biệt nên bị nhốt vào nhà tù đen, xin anh Tiêu hãy cứu anh ấy an toàn ra ngoài”.
Tiêu Chính Văn cầm lấy tấm ảnh sau đó liếc nhìn.
Trong ảnh là một thanh niên có khuôn mặt trắng trẻo chuẩn mực, giữa hai hàng lông mày mang theo sát khí u ám và kiêu ngạo.
“Anh ấy tên là Likens, ở phòng giam số mười tám, khu giam giữ số ba của nhà tù đen”, Thẩm Dật Vân nói.
Tiêu Chính Văn liếc nhìn vài cái, cất bức ảnh đi, sau đó nghiêm túc nhìn đối phương, nói: “Vậy bây giờ, tôi có vài câu muốn hỏi anh”.
“Anh hỏi đi”, Thẩm Dật Vân cười nói.
“Trong nhà tù đen có người nào tên là Tiêu Long không?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
Nghe thấy cái tên này, Thẩm Dật Vân cau mày, sau đó nghiêm túc nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Anh Tiêu tới nhà tù đen là để cứu Tiêu Long sao?”
“Đúng vậy”, Tiêu Chính Văn gật đầu đáp.
Thẩm Dật Vân hít sâu một hơi, sau đó nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm, mấy năm trước, quả thật có một cường giả bất khả chiến bại tên là Tiêu Long bị giam giữ trong nhà tù đen. Nhưng lần này sợ rằng khiến anh Tiêu thất vọng rồi”.
“Anh có ý gì?”, Tiêu Chính Văn căng thẳng, lông mày cau lại.
Thẩm Dật Vân nói: “Ba năm trước, nhà tù đen xảy ra một cuộc bạo động. Cuộc bạo động đó đã gây ra vô số thương vong. Người ta đồn rằng một nửa số tù nhân trong nhà tù đen đã chết, và Tiêu Long cũng đã hoàn toàn mất tin tức trong cuộc bạo động đó”.
“Có tin đồn rằng chính Tiêu Long là người đã lên kế hoạch gây rối. Nhưng lúc đó, bốn vị chủ soái trong nhà tù đen đã cùng nhau ra tay, lập tức trấn áp được tình trạng hỗn loạn”.
“Sau đó lại truyền ra thông tin Tiêu Long đã chết trong nhà tù đen, tuy nhiên tính chính xác của vấn đề vẫn chưa được xác minh”.
Nghe xong lời của Thẩm Dật Vân, sắc mặt của Tiêu Chính Văn trở nên rất khó coi!
Ông nội chết rồi sao?
Nhìn thấy sắc mặt Tiêu Chính Văn thay đổi, Thẩm Dật Vân vội vàng nói: “Anh Tiêu, tình hình cụ thể vẫn cần điều tra rõ, nói không chừng đây đều là tin đồn mà thôi”.
Tiêu Chính Văn đương nhiên hiểu được ý của Thẩm Dật Vân, cũng không nói gì thêm, sau đó hỏi: “Mấy ngày sau lên đảo?”
Thẩm Dật Vân nói: “Không gấp, chúng ta cần đến Las Vegas gặp một người”.
“Ai?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
“Người hướng dẫn lên đảo”, Thẩm Dật Vân cười nói.
Sau đó bọn họ chia nhau ra.
Tiêu Chính Văn, Long Nhất và Long Lân quay về phòng.
Ba người ngồi đối diện nhau, vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Chủ soái, tôi cứ cảm thấy tên Thẩm Dật Vân đó có chút không đáng tin”, Long Nhất cau mày nói.
Long Lân cũng nói theo: “Đúng vậy, tôi cũng có cảm giác này, còn có Hắc Kỵ, tôi cũng cảm thấy có vấn đề”.
Tiêu Chính Văn nhíu mày, vẻ mặt trầm xuống, suy nghĩ một lúc, nói: “Lập tức liên hệ với phòng làm việc của điện Thần Long ở Las Vegas, bảo bọn họ chuẩn bị trước”.
“Vâng!”, Long Lân trả lời rồi nhanh chóng đi thu xếp.
Sau đó, Tiêu Chính Văn đứng dậy, đi ra khỏi căn phòng, đứng trên boong tàu, nhìn ra mặt biển vô tận.
Ông nội, ông tuyệt đối không được xảy ra chuyện!
Cháu nhất định sẽ tìm thấy ông!
Bữa tối, trên tàu tổ chức bữa tiệc chào đón du khách.
Cả con tàu hơn nghìn người, tất cả đều tập trung ở sảnh tiệc trên tầng bốn.
Khung cảnh tấp nập, vô số người giàu có từ khắp nơi trên thế giới tụ họp lại đây.
Sau khi thuyền trưởng phát biểu, ông ấy bước xuống sân khấu, liên tục nâng ly chúc mừng và trò chuyện với những vị khách xung quanh.
Ba người Tiêu Chính Văn, Long Nhất và Long Lân đang ngồi trong khu nghỉ ngơi, uống rượu, ăn nhẹ và quan sát đám đông.
“Long Vương, các anh em phía bên Las Vegas đều đã chuẩn bị sẵn sàng rồi”, Long Lân nói nhỏ.
Tiêu Chính Văn gật đầu, ánh mắt rơi vào một người phụ nữ trong đám đông.
Người phụ nữ này mặc chiếc váy dạ hội hở ngực màu đen, để lộ tấm lưng trần, cô ta xõa tóc, khuôn mặt tinh xảo, dáng người cao ráo.
Lúc này, cô ta đang cầm một ly rượu whisky sải bước về phía anh.
Sau đó, cô ta vui vẻ ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Tiêu Chính Văn, nâng ly với anh rồi cười nói: “Anh cũng ở đây à?”.
Tiêu Chính Văn nhướng mày nhìn người phụ nữ trước mặt mình một cách bất lực.
Thì ra là Đỗ Tình Tuyết.
Thật trùng hợp.
“Ừ, tới chơi với vài người bạn”, Tiêu Chính Văn bình thản nói.
Long Nhất và Long Lân lúc này hiểu ý lập tức đứng dậy rời đi.
Đỗ Tình Tuyết thấy vậy, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chính Văn, chớp mắt, hỏi: “Chơi à? Đây là tàu du lịch tới Las Vegas đó? Sao anh đi chơi xa vậy? Không phải ở nhà vẫn còn vợ đẹp con thơ sao?”