Đại trưởng lão hít sâu, gật đầu nói: “Tuân lệnh!”
“Người đâu!”
Thiên Tử gọi một tiếng, hai nhân viên nhanh chân chạy vào Thiên Tử Các, sau đó cúi đầu xuống, không dám thở mạnh.
“Truyền lệnh của tôi! Bắt đầu từ bây giờ cảnh vệ quân của Long Kinh luôn túc trực đợi lệnh, nhất là máy bay chiến đấu, bộ đội đạn đạo phải giám sát đỉnh núi Bách Nhật từng giây từng phút. Ngày mai bất kể là Vũ Thiên Tôn hay Thí Thần dám cả gan ra tay thì cứ tiêu diệt ngay bất chấp mọi thứ”.
“Rõ!”
Hai người đó vội vàng chạy ra khỏi Thiên Tử Các.
“Thiên Tử, thu xếp như thế liệu có ổn không?”
Trưởng lão tông miếu bước đến nhỏ giọng khuyên.
“Không ổn ư? Hừ!”
Thiên Tử lạnh lùng nói: “Hoa Quốc khí phách như thế sao có thể bị hai cảnh giới Thiên Thần dọa sợ được? Gia tộc Đông Phương hay Đông Phương Ngạo Vũ gì cũng thế thôi, chẳng ai có tư cách bắt tay với kẻ địch bên ngoài uy hiếp được tôi cả”.
“Hoa Quốc là một quốc gia lớn mạnh, không bị giặc bắt làm nô lệ, càng sẽ không bị chúng đe dọa. Nếu dám có suy nghĩ, ý đồ này thì phải chuẩn bị tâm lý bị tiêu diệt. Chắc chắn tôi sẽ không bao giờ thỏa hiệp! Ra ngoài hết đi!”
Mấy người Tần Vũ đều sửng sốt, nhìn nhau một lúc chỉ đành rời khỏi Thiên Tử Các.
Lúc này trong một căn biệt thự ở vùng ngoại ô phía Tây của Long Kinh, Đông Phương Ngạo Vũ nghiêng người tựa vào chân Lý Lộ Lộ, tay nghịch một miếng ngọc.
“Em đoán khi nghe được tin Vũ Thiên Tôn và Thí Thần đích thân đến, Tiêu Chính Văn sẽ sợ đến vỡ mật nhỉ?”
Lý Lộ Lộ nũng nịu cười nói.
Cô ta từng là một trong những người ngưỡng mộ Tiêu Chính Văn, nhưng lúc đó Tiêu Chính Văn còn đứng trên đỉnh cao, cô ta chẳng có tư cách đến gần Tiêu Chính Văn nữa là.
Nhưng bây giờ thì sao?
Người đàn ông cạnh cô ta có thân phận tuyệt hơn Tiêu Chính Văn gấp một nghìn lần.
Hơn nữa sau trận quyết đấu ngày mai, trên thế giới này còn người tên Tiêu Chính Văn nữa sao?
Có một người đàn ông mạnh mẽ như vậy làm hậu thuẫn, Tiêu Chính Văn đã trở nên bé nhỏ trong mắt cô ta rồi.
“Chưa đến mức đó đâu, mấy ngày trước hắn mới đụng độ với Vũ Thiên Tôn nhưng nói hắn kinh ngạc sợ hãi thì chắc vẫn có khả năng. Anh nghĩ Tiêu Chính Văn cũng đoán được mục đích chuyến đi này của Vũ Thiên Tôn”.
Đông Phương Ngạo Vũ nhàn nhã nói.
“Ý anh là Tiêu Chính Văn cũng biết Vũ Thiên Tôn đến vì muốn giành lấy Thiên Sơn Thư Lục sao?”
Lý Lộ Lộ hơi ngạc nhiên nói.
“Đương nhiên, Quang Minh Tôn từng muốn lấy từ chỗ hắn, chỉ tiếc Quang Minh Tôn là tên vô tích sự, không những không gài bẫy được Tiêu Chính Văn mà ngược lại còn tự đưa mình vào chỗ chết, nếu không Vũ Thiên Tôn cần gì phải ra mặt?”