“Chẳng phải nhà họ Trần các người nói có thể đảm bảo cho tôi bình an rời khỏi âm phủ sao? Xem ra hình như các ông còn không tự bảo vệ được mình nữa kìa”, Tiêu Chính Văn cười nhạo, lạnh lùng nhìn ba người nhà họ Trần.
“Bố! Chúng ta phải làm sao đây?”, Trần Thành hoảng sợ đến mức chân mềm nhũn, bật khóc nhìn Trần Thiên Nam.
“Phụt!”
Trần Thiên Nam chưa kịp lên tiếng, con dao quân đội năm cạnh đã bay ra, thoáng chốc đã đánh Trần Thành thành vô số mảnh.
“Tiêu Chính Văn, cậu dám giết người nhà họ Trần! Cậu đừng quên nhà họ Trần tôi cũng là gia tộc lớn ở ngoài lãnh thổ, lẽ nào cậu không sợ đến lúc đó nhà họ Trần tính sổ với cậu sao?”
Trần Thiên Nam thấy con trai mình bị Tiêu Chính Văn đánh chết, thi thể không được toàn thây, ánh mắt hiện lên đầy tia máu, tức giận hét lớn.
“Đến giờ ông vẫn còn muốn áp bức tôi bằng nhà họ Trần sao? Lẽ nào ông không động não một chút xem, tôi biết rõ ông là người nhà họ Trần mà tại sao còn dám giết các ông?”
“Hơn nữa không ngại nói cho ông biết, ngày nào Trần Huy Tổ là người điện Thần Long thì đời này đều là anh em của Tiêu Chính Văn tôi, nếu ông ta có chút tổn hại nào ở nhà họ Trần thì nhà họ Trần các ông chắc chắn sẽ máu chảy thành sông”.
“Nếu nhà họ Trần ông dám làm hại tính mạng của ông ta, cho dù là âm phủ hay ngoài lãnh thổ, nhà họ Trần cũng sẽ không còn tồn tại”.
Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn vung một đấm lên đánh vào Trần Thiên Nam.
Trần Thiên Nam chưa kịp phản ứng thì giáo Đoạn Hồn đã vây chặt lấy Trần Thiên Nam, thấy nắm đấm của Tiêu Chính Văn đang đánh về phía mình nhưng Trần Thiên Nam lại không thể nhúc nhích.
“Rầm!”
Trần Thiên Nam thậm chí còn không thể phát ra tiếng kêu thảm thiết đã bị Tiêu Chính Văn đánh thành vũng máu.
“Tiêu Chính Văn! Cậu dám!”, Trần Đình Chi thấy người nhà họ Trần liên tiếp chết trong tay Tiêu Chính Văn cũng không thể nhịn được nữa, khí tức xung quanh bỗng dâng cao.
“Tiêu Chính Văn, cậu đừng quên nơi này là âm phủ”, La Thiên Hựu cũng nói.
“Không lâu nữa ông cũng sẽ đi theo họ thôi”, Tiêu Chính Văn dời mắt nhìn sang La Thiên Hựu.
“Cậu… cậu dám ra tay đánh tôi?”, vẻ mặt La Thiên Hựu và những người đằng sau ông ta thay đổi.
“Các ông? Không chỉ các ông mà còn họ nữa”, Tiêu Chính Văn chỉ vào mười phán quan kia, cười mỉa nói.
“Gì cơ? Cậu…”
Mười phán quan cũng ngạc nhiên đến ngây người bởi câu nói của Tiêu Chính Văn.
“Không thì sao? Chẳng lẽ các ông nghĩ tôi đến âm phủ chỉ vì một mình Tả Phượng Kiều thôi sao? Một nhân vật nhỏ như cô ta đáng để tôi tốn công sức vậy sao?”
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa sải bước đi về phía đám người La Thiên Hựu.
Sắc mặt La Thiên Hựu thay đổi, dù đằng sau Tiêu Chính Văn có Đẩu Nguyên Thánh Mẫu, họ cũng không thể buông tha chịu chết.