Ông Tăng khẽ gật đầu: “Ừ, đây là chuyện nên làm, vì dù sao Giang Vạn Long cũng từng là một trong bốn các lão của Long Các, không phải vài câu nói của ông là có thể giết được bọn họ!”
“Chuyện này không cần hoảng sợ, chỉ cần đi từng bước là được. Mấy ông già đó cũng sống không được lâu nữa đâu!”
Sắc mặt ông Lạc trở nên vô cùng khó coi, nói: “Ông Tăng, không phải chuyện này, là… là tôi đề phòng chuyện không hay xảy ra, cho nên đã phái Hách Liên Sinh đi cùng Tưởng Văn Lộ đến đó, nếu Tiêu Chính Văn xuất hiện thì có thể bắt Tiêu Chính Văn luôn!”
“Nhưng… nhưng mà…”
“Hừ? Nhưng cái gì?”
Sắc mặt ông Tăng cũng thay đổi khi nghe thấy ba chữ Hách Liên Sinh.
“Nhưng… Hách Liên Sinh cũng chết trong tay Tiêu Chính Văn rồi, hơn nữa không tìm thấy xác Tưởng Văn Lộ nữa!”
Nói xong, ông Lạc vội vàng cúi đầu, giống như học sinh tiểu học làm sai chuyện gì đó, đứng khép nép bên cạnh ông Tăng.
Cái gì?
Ông Tăng nghe vậy, đập bàn đứng bật dậy.
“Tôi đã nói với ông bao nhiêu lần rồi, Hách Liên Sinh có thân phận đặc biệt, không được cử ra ngoài. Ông… ông biết rõ là Viên Hỗn Thiên còn không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn, vậy mà còn cử ông ta đi sao?”
Ông Lạc bị ông Tăng mắng chửi đến mức không dám ngẩng đầu lên, chỉ có thể đứng yên tại chỗ, không ngừng gật đầu.
Bây giờ nói gì cũng quá muộn rồi!
Hách Liên Sinh đã chết, thân phận của ông ta đã lộ ra.
Một người mất tích hơn ba mươi năm đã xuất hiện trở lại, hơn nữa còn có liên quan đến ông Lạc.
Điều này có ý nghĩa gì, không cần nói cũng hiểu!
Nếu Tiêu Chính Văn dựa theo manh mối này, tiếp tục điều tra thì không lâu nữa sẽ có thể lật tẩy tổ chức của bọn họ.
Đến lúc đó, không chỉ ông Lạc, mà tất cả mọi người đều sẽ gặp họa!
“Ông có biết Hách Liên Sinh mất tích mấy chục năm, lại đột nhiên xuất hiện, sẽ có ý nghĩa gì không?”
Ông Tăng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ông Lạc rồi chất vấn.
“Thuộc hạ hiểu, nhưng… ngoài Hách Liên Sinh ra thì tôi lo những người khác sẽ không đối phó được với Tiêu Chính Văn! Nếu bỏ lỡ cơ hội này thì e rằng sẽ không còn cơ hội nào để bắt Tiêu Chính Văn nữa!”