Hắn biết rất rõ các loại trận pháp, tiện tay tạo ra trận pháp cũng có thể là đòn chí mạng.
Cách thức giết người vô hình đó khiến ông lão run rẩy.
Dù đều là cảnh giới Thiên Vương năm sao cũng chỉ có thể cúi đầu nghe theo lệnh.
“Nếu so về trận pháp, Tiêu Chính Văn vẫn còn non lắm. Bây giờ chắc Tiêu Chính Văn muốn trở về một cách vinh quang nhỉ? Bảo Đông Phương Lăng đến sân bay đón vua Bắc Lương đi, tiện thể ra oai với cựu vua Bắc Lương một chút”.
“Ý cậu là?”
Ông lão thận trọng ngẩng đầu lên nhìn Đông Phương Ngạo Vũ.
“Rất đơn giản, tôi muốn xem sau khi vua Bắc Lương về Long Kinh, không ai đến đón, không ai quan tâm thì mặt mũi của hắn để ở đâu. Còn nữa, truyền đạt lại lời của tôi ra ngoài, ai dám thân thiết với Tiêu Chính Văn thì sẽ bị tiêu diệt cả gia tộc”.
“Vâng!”
Ông lão rời đi.
Không lâu sau, Đông Phương Lăng dẫn theo mấy tên đàn em chạy đến sân bay quốc tế.
Thấy trong sân bay cực kỳ vắng lặng, không có đội đón tiếp, Đông Phương Lăng cười nhạo nói: “Haizz, mấy lời của anh Ngạo Vũ cũng hiệu quả phết đấy, một câu thôi đã khiến đám người đó sợ hãi không dám đến đón luôn, ngay cả Tần Vũ cũng sợ nữa là”.
“Cậu Lăng, cậu Ngạo Vũ cao tay thật đấy, giết người trong vô hình, ai mà không sợ”.
“Đúng thế cậu Ngạo Vũ của chúng ta về sớm chút nữa thì tên Tiêu Chính Văn đã đi chầu Diêm Vương rồi”.
“Phải phải, tôi thấy tên Tiêu Chính Văn này sống đủ lâu rồi”.
Mấy tên đó hết người này đến người khác phát huy khả năng nịnh hót của mình, tâng bốc đến độ Đông Phương Lăng cảm thấy không thoải mái.
Không lâu sau, Tiêu Chính Văn và Dương Linh Nhi cùng xuống máy bay, đi vào hành lang dẫn ra sảnh sân bay thì gặp phải đám người Đông Phương Lăng.
“Ôi, mọi người nhìn đi, người này… người này là Tiêu Chính Văn - vua Bắc Lương từng nổi danh đây còn gì”.
Đông Phương Lăng bước đến chỉ vào Tiêu Chính Văn lớn giọng nói.
“Đông Phương Lăng, anh làm trò hề gì ở đây thế?”
Dương Linh Nhi nhíu mày trợn mắt nhìn Đông Phương Lăng.
Đông Phương Lăng cũng chẳng lạ gì cháu gái của ông Dương nữa.
Có thể nói trước khi Dương Linh Nhi vào Hắc Băng Đài, họ đều là người cùng một giới.
Chỉ là sau đó Dương Linh Nhi trở thành trụ cột của đất nước, còn Đông Phương Lăng vẫn là một cậu ấm nhà giàu ăn chơi.
Khoảng cách giữa người với người bị kéo dãn ra từng chút.
“Tôi ư? Chẳng phải tôi lo không có ai đến đón máy bay chuyên dụng của vua Bắc Lương nên cố ý chạy đến đón đây sao?”