“Hừ!”
Giang Vạn Long lạnh lùng hừ một tiếng, trợn mắt liếc xéo ông Lạc.
Tần Hán Quốc cũng khinh thường đảo mắt nhìn ông Lạc, sau đó quay đầu lại nhìn Thiên Tử, rồi nói: “Thiên Tử, tình hình chiến sự đang thay đổi nhanh chóng, nên cho Tiêu Chính Văn quyền tự làm chủ”.
“Ông Lạc, ông nghĩ sao?”
Thiên Tử ngẩng đầu lên nhìn ông Lạc nói.
“Tôi… không phản đối!”
Sắc mặt ông Lạc rất khó coi, bước sang một bên.
Nhưng ông ta lại thầm căm hận Âu Dương Vũ.
Lão già này không ở yên trong nhà mà chạy đến Thiên Tử Các phá hoại chuyện tốt của ông đây!
Xem ông đây làm sao nắm được thóp của ông, giết cả nhà ông!
Nghĩ đến đây, ông Lạc thầm nghiến răng nghiến lợi, đã có dự tính trong đầu.
“Vậy cứ làm theo ý của mọi người đi, phê duyệt cho Tiêu Chính Văn và toàn quân nghỉ ba ngày, ba ngày sau tiếp tục chiến đấu!”
Dứt lời, Thiên Tử phất áo đứng dậy đi về đại điện.
Sau khi Thiên Tử đi khuất, Âu Dương Vũ đến gần ông Lạc nói: “Ông Lạc, có một số việc ông có thể giở thủ đoạn nhưng chiến trường liên quan đến tính mạng của hàng trăm nghìn người, ông dám làm thế không?”
“Ha ha, ông Âu Dương, ông nói vậy nghe chẳng lọt tai tí nào. Sao ông biết tôi đang giở thủ đoạn? Tôi cũng là người một lòng hướng về đất nước, Hoa Quốc bị kẻ địch tiến đánh đến Long Kinh, đây là chuyện rất mất mặt!”
“Lẽ nào ông cho rằng dư luận quốc tế vẫn chưa đủ làm Hoa Quốc mất mặt sao? Muốn giữ liên quân năm nước ở ngoài Long Kinh để ăn tất niên luôn à?”
Dứt lời, ông Lạc vung tay áo, chắp hai tay ra sau sải bước ra khỏi Thiên Tử Các.
“Đúng là khốn kiếp!”
Giang Vạn Long nghiến răng nghiến lợi mắng.
Âu Dương Vũ quay đầu lại nhìn chằm chằm bóng lưng ông Lạc một lúc lâu mới bất lực lắc đầu.
Thời đại bây giờ đã không còn giống ngày xưa nữa rồi, không thể so sánh với Thiên Tử cũ nữa.
Thiên Tử mới sao lại bị người ta khống chế trong lòng bàn tay như vậy?
“Các ông chưa góp lời về người này với Thiên Tử à?”
Âu Dương Vũ quay đầu lại nhìn mấy người Giang Vạn Long.
Mấy người Giang Vạn Long đồng loạt cúi đầu thở dài.
Từ lúc Thiên Tử nhậm chức, muốn gặp riêng Thiên Tử thôi cũng khó hơn lên trời.
Góp lời?
Nói chuyện ngay trước mặt ông Lạc mà có cơ hội cho họ góp lời được sao?
“Chúng tôi chỉ mong lần này Tiêu Chính Văn có khả năng xoay chuyển tình thế, còn chuyện trong chính phủ, chúng tôi không bận tâm nhiều như trước nữa”.
Bành Chấn Quốc bất lực nói.
Âu Dương Vũ thở dài, cầm gậy, sắc mặt u ám bước về phía Long Các.
Đã năm năm ông ấy không quay lại Long Các, mặc dù bây giờ Âu Dương Vũ tự thấy mình là ngọn đèn trước gió, nhưng Hoa Quốc tuyệt đối không thể chứa chấp loại người phản bội như vậy.
Cùng lúc đó, sau khi bí mật bàn bạc với vài quan văn, ông Lạc đã lên một kế hoạch nham hiểm.
Tiêu Chính Văn không thắng thì thôi nhưng nếu Tiêu Chính Văn thắng thì phải tiêu diệt cả nhà Âu Dương Vũ, ra oai đe dọa tứ lão Long Các và Tiêu Chính Văn.
Thoáng chốc ba ngày đã trôi qua.