Chương 687: Tiến vào Dược Đô
Tiêu Chính Văn nói: “Nếu đã vậy, thì sao Tiêu Chính Văn tôi phải sợ một Dược Đô, Giang Trung nhỏ bé? Sao phải sợ một tên Đồ Hiêu? Cho dù ông ta có hàng nghìn binh mã thì Tiêu Chính Văn này cũng không sợ”.
Long Nhất quỳ xuống, kích động nói: “Dù chủ soái có quyết định thế nào thì tôi cũng sẽ đi theo chủ soái! Dù phải vào đầm rồng hang hổ thì tôi cũng sẽ xông pha”.
Tiêu Chính Văn ra lệnh: “Anh chỉ huy năm mươi nghìn binh lính, đợi ở cổng Dược Đô, Giang Trung, chờ lệnh của tôi, xông thẳng vào thành phố. Ngoài ra, nhớ nhất định phải gọi cả tứ đại Long Tôn của điện Thần Long đến”.
Long Nhất cung kính trả lời: “Rõ, Long Nhất tuân lệnh”.
Tiêu Chính Văn nhìn về phía bầu trời xa xôi, trong lòng thầm than: Đồ Hiêu, trận này, Tiêu Chính Văn tôi không chỉ muốn thắng, mà còn phải thắng một cách vẻ vang.
Ông dám động vào người của tôi thì tôi sẽ khiến ông hối hận đến chết.
Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan thu dọn đồ đạc, hai người đi thẳng đến Dược Đô ở Giang Trung.
Không mất nhiều thời gian, hai người đã hạ cánh thuận lợi xuống sân bay Dược Đô.
Nhà đấu giá đặc biệt cử người đến đón hai người họ, nhưng Đồ Hiêu không tiết lộ thân phận của Tiêu Chính Văn, chỉ nói với bên ngoài rằng đã mời hai thương gia trong ngành dược phẩm đến Tu Hà.
Ngoài việc đưa Khương Vy Nhan đến đây, Tiêu Chính Văn thậm chí còn dùng đến tên anh Bạch.
Dưới sự kích động của Tống Hậu Lượng, trong chốc lát, chuyện anh Bạch giàu có xuất hiện ở Dược Đô đã dấy lên cơn chấn động lớn.
Hầu như tất cả dân buôn ở Dược Đô đều háo hức được gặp người đàn ông giàu có giấu mặt trong lời đồn có tài sản hàng chục tỷ tệ này.
Nếu như có thể khiến anh đầu tư thì giá trị bản thân sẽ được nâng cao, sẽ nổi tiếng ở Dược Đô hơn, thậm chí là trong Hoa Quốc.
Nhưng cho đến ngày thứ hai sau khi biết tin, vẫn chưa có ai nhìn thấy bóng dáng của anh Bạch.
Quả nhiên nhân vật lớn trong lời đồn đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Thực ra, không ai biết Tiêu Chính Văn chính là anh Bạch, mà anh Bạch lại chính là Tiêu Chính Văn.
Buổi đấu giá Dược Đô sẽ được tổ chức vào ngày mai, Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan đến hơi sớm.
Hội đấu giá đã bao trọn một khách sạn năm sao cho buổi đấu giá lần này, hội đấu giá cung cấp cho người tham dự chỗ nghỉ ngơi, bởi vì dù sao buổi đấu giá lần này sẽ kéo dài trong vòng ba ngày.
Người đón tiếp Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn nhất thời có việc bận nên đi trước, để Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan tự vào khách sạn năm sao.
Vừa bước vào cửa, Tiêu Chính Văn đã đụng phải một thiếu gia nhà giàu ở Dược Đô.
Thiếu gia nhà giàu này là đại thiếu gia của nhà họ Vương – thế gia ở Dược Đô. Bao năm qua, nhà họ Vương đã dùng nhiều thủ đoạn tung hoành ở Dược Đô Giang Trung, không ngờ lại trở thành thế gia hạng nhất ở Dược Đô.
Mà Vương Vĩ nhà họ Vương càng là một nhân tài kiệt xuất một bước đã thành công trong ngành dược phẩm.
Nhưng điều khiến người ta thích thú là, không giống với sự tận tụy của Vương Vĩ, con trai ông ta là Vương Từ Nghiêu lại là một kẻ bất tài.
Đại danh của Vương Từ Nghiêu là công tử bột, cả Dược Đô này, không ai là không biết đại danh của hắn.
Danh tiếng thối nát như vậy có thể coi là có một không hai.
Tiêu Chính Văn bước vào khách sạn năm sao Dược Đô, điều này khiến vẻ mặt của Vương Từ Nghiêu trở nên khó chịu.
“Đứng lại!”
Vương Từ Nghiêu gọi Tiêu Chính Văn lại.
Tiêu Chính Văn không thèm để ý đến Vương Từ Nghiêu, dẫn Khương Vy Nhan vào khách sạn Dược Đô.
Thấy Tiêu Chính Văn phớt lờ mình, Vương Từ Nghiêu cảm thấy thật mất mặt, nhất thời nổi giận đùng đùng.
Hắn nhanh chóng bước vào khách sạn Dược Đô, bảo bốn tên vệ sĩ bao vây Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan.
Lúc này Tiêu Chính Văn mới lạnh lùng nhìn Vương Từ Nghiêu.
Vương Từ Nghiêu ngạo nghễ nói: “Dám coi thường tôi, anh kiêu ngạo quá đấy. Biết tôi là ai không hả? Nói ra sẽ dọa chết anh đấy! Tôi là cậu chủ nhà họ Vương ở Dược Đô, lúc nãy anh dám bước vào khách sạn Dược Đô trước tôi, anh đã đắc tội với tôi rồi, biết chưa hả?”
Đúng lúc này, Khương Vy Nhan quay đầu lại, vừa hay chạm mắt với Vương Từ Nghiêu.
Oa!
Khương Vy Nhan mặc một chiếc áo sơ mi màu tím và một chiếc quần bò làm tôn lên vóc dáng chuẩn của cô.
Đương nhiên khuôn mặt của Khương Vy Nhan vẫn là hấp dẫn nhất, cô có đôi mắt to, miệng anh đào, quả thực giống như một nàng Bạch Tuyết.
Vương Từ Nghiêu kinh ngạc đến mức cằm như sắp rớt xuống đất.
Hóa ra trên đời vẫn tồn tại người con gái xinh đẹp như vậy, cho dù ngày nào Vương Từ Nghiêu cũng có ong bướm vây quanh, nhưng vẫn phải thán phục trước vẻ đẹp và khí chất của Khương Vy Nhan.
Vương Từ Nghiêu nhìn chằm chằm Khương Vy Nhan bằng ánh mắt rực lửa.
Khương Vy Nhan quay mặt đi, kéo Tiêu Chính Văn lên tầng nghỉ ngơi, cô không muốn tiếp tục dây dưa với Vương Từ Nghiêu nữa.
Vương Từ Nghiêu phất tay ra hiệu cho vệ sĩ vây chặt Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan, giễu cợt nói: “Người đẹp à, ở cùng phòng với tên nghèo hèn này không bằng ở với thiếu gia nhà họ Vương như tôi đâu, nếu cô phục vụ tốt, tôi đảm bảo cả đời sau cô sẽ không cần lo chuyện cơm áo”.
Khương Vy Nhan từ chối thẳng thừng: “Không cần, tôi có chồng rồi, anh tìm người khác đi”.
Tiêu Chính Văn sớm đã mất kiên nhẫn, chuẩn bị đánh Vương Từ Nghiêu một trận.
Nhưng anh lại bị Khương Vy Nhan kéo lại, cô không muốn làm lớn chuyện.
Vương Từ Nghiêu vui mừng nói: “Thì ra là người đã có chồng à, tôi cũng chưa nếm thử mùi vị của người có chồng. Đúng lúc tôi muốn đổi khẩu vị, người đẹp à, hôm nay cô không thoát khỏi tay tôi đâu”.
Tiêu Chính Văn nhíu mày, đấm thẳng vào mũi Vương Từ Nghiêu.
Suy cho cùng, có một số người không thể xúc phạm được!
Trên mặt Vương Từ Nghiêu lập tức chảy ra hai hàng máu mũi, máu chảy không ngừng, trông vô cùng đáng sợ.
Vương Từ Nghiêu che mũi, trên mặt tràn đầy vẻ đau đớn, chỉ vào Tiêu Chính Văn hét lớn: “Mày dám đánh tao? Tao là đại thiếu gia nhà họ Vương ở Dược Đô đấy!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Vậy thì sao?”
Vương Từ Nghiêu phất tay ra hiệu: “Cả Dược Đô này không ai dám ra tay với ông đây. Hôm nay cho dù mày là ai thì tao cũng phải đánh chết mày. Người đâu, bẻ cánh tay nó cho tao”.
Vệ sĩ nghe vậy liền lao về phía Tiêu Chính Văn.
Vương Từ Nghiêu bóp chặt mũi, nói: “Bọn mày cẩn thận chút, đừng đánh người đẹp của tao, nếu không tao sẽ hỏi tội bọn mày đấy, nghe rõ chưa hả?”
Bốn tên vệ sĩ đồng thanh nói: “Rõ thưa thiếu gia”.
Bốn tên vệ sĩ đấm thẳng về phía Tiêu Chính Văn, mục tiêu là đỉnh đầu, bụng, và gáy của anh.
Đám vệ sĩ ra tay rất tàn nhẫn, không cho Tiêu Chính Văn cơ hội để thở.
Hai tay Tiêu Chính Văn bảo vệ Khương Vy Nhan, bước chân lên, xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, đánh ngã toàn bộ bốn tên vệ sĩ xuống đất.
Tiêu Chính Văn vừa ra tay, bốn tên vệ sĩ liền không có sức lực để đánh trả.
“A a a!”
Đám vệ sĩ ngã xuống đất kêu lên, mặt tái nhợt, thậm chí trán của bốn tên đó còn toát mồ hôi hột.
Sau khi bị Tiêu Chính Văn tấn công, vẻ mặt bọn họ vô cùng đau đớn.
Vương Từ Nghiêu bịt mũi, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt.
Bốn tên vệ sĩ này đều là do đích thân Vương Từ Nghiêu tuyển chọn, đều có thể một chọi mười.
Vậy mà đám người này lại không là gì so với Tiêu Chính Văn.