Chương 495: Chiến thần của nhà họ Bạch
Tiêu Chính Văn bước đến ngồi xuống, thờ ơ hỏi: “Không phải cô quay về tỉnh rồi sao?”
Tô Mặc Như cười tinh nghịch nói: “Vì anh nên tôi lại quay lại rồi này”.
Ơ?
Tiêu Chính Văn nhướng mày, không ngờ cô nàng Tô Mặc Như này lại thẳng thắn như vậy.
Anh nhún vai, dứt khoát nói: “Thật ngại quá, tôi có vợ con rồi, cách cô quyến rũ đàn ông như thế này không có tác dụng với tôi đâu”.
Nghe thấy vậy, Tô Mặc Như trợn tròn mắt nhìn anh, khinh bỉ nói: “Được rồi được rồi, không đùa với anh nữa, anh thật không thú vị chút nào!”
Không phải chứ.
Mình tốt xấu gì cũng là một đóa hoa của tỉnh, anh ta lại không có chút cảm giác nào với mình sao?
Hơn nữa, hôm nay mình còn ăn mặc gợi cảm như thế…
Tức chết đi được!
Tiêu Chính Văn cười nhạt, hỏi: “Nói đi, tìm tôi có việc gì?”
Tô Mặc Như khoanh tay, nhếch miệng nói: “Không nói nữa, tôi tức giận rồi, là kiểu dỗ cũng không nguôi”.
Thấy vậy, Tiêu Chính Văn trợn mắt, bất lực đứng dậy nói: “Vậy được, tôi còn có việc nên đi trước đây”.
“Không phải chứ, anh cứ đi như thế sao?”
Tô Mặc Như sắp tức chết, tên Tiêu Chính Văn này là đầu gỗ à?
Không hiểu phụ nữ chút nào sao?
Tiêu Chính Văn nhún vai nói: “Chẳng phải cô không muốn nói sao?”
Tô Mặc Như cũng coi như sợ người đàn ông thẳng tính này, nói: “Được, được rồi, coi như tôi sợ anh, ngồi xuống đi, tôi hỏi anh chuyện này”.
Tiêu Chính Văn lại ngồi xuống, Tô Mặc Như mở lời: “Có phải anh đã phế bỏ “cái đó” của Bạch Thanh Xuyên – tam thiếu gia nhà họ Bạch không?”
Tiêu Chính Văn nghi ngờ nhướng mày hỏi: “Cái đó là cái gì?”
Mặt Tô Mặc Như bỗng đỏ bừng, hạ giọng nói: “Chính là, chính là cái đó của đàn ông các anh…”
Tiêu Chính Văn nhếch miệng cười, chế nhạo nói: “Ồ, cô nói cái đó hả, sao cô biết?”
Tô Mặc Như vỗ hai má đang ửng đỏ, cảm thấy Tiêu Chính Văn đang cố ý trêu mình, cắn chặt môi, hắng giọng nói: “Hôm nay gia chủ nhà họ Bạch đến tìm ông nội tôi xuống núi rồi, muốn đón Bạch Thanh Xuyên”.
“Nhưng anh ra tay cũng ác độc quá rồi đấy? Giẫm nát cái đó… hoàn toàn không thể dùng được nữa”.
Nhắc đến cái đó làm Tô Mặc Như cảm thấy buồn nôn.
Cô ta mới chỉ nghe nói về tên Bạch Thanh Xuyên đó.
Hắn là một thiếu gia nhà giàu, làm hại đời không ít các cô gái.
Gặp phải kết cục như thế này cũng là đáng đời hắn!
Có điều đắc tội với nhà họ Bạch chính là con đường chết!
“Tiêu Chính Văn, anh không sợ nhà họ Bạch trả thù anh sao? Nhà họ Bạch không phải thế gia bình thường, mà là một trong bốn gia tộc lớn của tỉnh!”
Tô Mặc Như lo lắng nói: “Nếu nhà họ Bạch ra tay với anh thì tôi lo anh không ứng phó nổi”.
Tiêu Chính Văn nhún vai, bình tĩnh cười đáp: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở, có điều, chuyện này tôi không để tâm lắm, nếu nhà họ Bạch tính sổ với tôi thì bọn họ sẽ phải trả một cái giá đắt”.
Nghe xong, Tô Mặc Như ngạc nhiên, nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt hoài nghi.
Cô ta luôn cảm thấy người đàn ông này rất thần bí!
Sự tự tin quá lớn.
“Thật không biết sự tự tin của anh ở đâu ra, nhà họ Bạch không chỉ có cao thủ cấp quân vương, mà còn có tận ba bốn người! Hơn nữa, tôi nghe nói nhà họ Bạch có một thành viên nòng cốt, trực thuộc chiến khu, là một vị tướng quân, còn là cường giả cấp chiến thần!”
Tô Mặc Như nói xong, cả người run rẩy, có vẻ như đang rất sợ.
“Chiến thần?”
Tiêu Chính Văn nhướng mày, chuyện này anh không ngờ tới.
“Đúng thế! Một vị chiến thần!”
Tô Mặc Như lo lắng nói: “Hình như trực thuộc Nam Lĩnh, có điều, cũng nhiều năm không về tỉnh rồi, nhưng lần này, tôi nghe ông nội tôi nói, vị chiến thần đó vì chuyện của Bạch Thanh Xuyên nên rất có khả năng sẽ quay về, đến lúc đó anh định làm thế nào?”
Chiến thần!
Hoa Quốc có thể có bao nhiêu vị chiến thần chứ?
Một vị cường giả cấp chiến thần đích thân tới!
Cho dù cả tỉnh này thì cũng không ai là đối thủ của người đó!
Nhất là một Tiêu Chính Văn nhỏ bé.
Nhưng.
Tiêu Chính Văn lại bình tĩnh mỉm cười, khoanh tay trước ngực nói: “Chiến thần à, vậy chứng tỏ rất mạnh, nhưng tôi cũng không dễ bị bắt nạt đâu. Nếu chiến thần đó dám tới thì tôi sẽ bắt ông ta quỳ xuống để rời đi, cô có tin không?”
Nghe thấy vậy, trong lòng Tô Mặc Như run rẩy, như thể sắp tiêu đời rồi.
Cô ta trợn mắt nhìn anh, lẩm bẩm: “Anh chỉ giỏi chém gió! Anh nghĩ mình là ai? Nhân vật cấp chủ soái chắc? Còn bắt chiến thần nhà họ Bạch quỳ rời đi nữa…”
Cũng không trách Tô Mặc Như nói như vậy.
Cường giả cấp chiến thần là sự tồn tại khó mà tưởng tượng được trong lòng những người bình thường.
Muốn bắt chiến thần phải quỳ rời đi, ngoài chủ soái ra thì ai có thể làm được chuyện này chứ?
Nhân vật lớn như thế không phải kiểu người nhỏ bé như bọn họ có thể phỏng đoán.
Tiêu Chính Văn lại dám nói bắt chiến thần quỳ xuống để rời đi, chẳng lẽ anh ta nghĩ mình là chủ soái sao?
Tô Mặc Như trợn mắt liếc xéo anh, nói: “Thôi bỏ đi, không nói luyên thuyên với anh nữa. Nếu anh không còn cách nào khác thì cứ đến tìm tôi, tôi sẽ bảo ông nội ra mặt, cầu xin giúp anh”.
Tiêu Chính Văn nghĩ ngợi rồi cười nói: “Vậy thì cảm ơn cô, còn chuyện gì nữa không?”
Tô Mặc Như vội vàng nói: “Lần trước, thuốc mà anh dùng để cứu mạng của ông cụ Chu còn không?”
Tiêu Chính Văn cau mày, nghi ngờ nhìn Tô Mặc Như, cô ta vội giải thích: “Anh đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ hỏi thôi, bởi vì tôi muốn nghiên cứu một chút”.
Tiêu Chính Văn thở phào nhẹ nhõm, nói: “Hết rồi, chỉ có một viên”.
Lúc này, mặt Tô Mặc Như đầy vẻ thất vọng, lại đột nhiên hỏi: “Vậy anh có công thức bào chế thuốc không?”
Tiêu Chính Văn nói: “Cũng không có”.
Tô Mặc Như thất vọng, cô ta là một bác sĩ tài năng, rất có hứng thú với những thứ thuốc này.
Vậy nên, cô ta rất muốn có được viên thuốc mà Tiêu Chính Văn đã cứu người lúc trước, mang về nghiên cứu.
Nói không chừng, nó có thể đem lại hạnh phúc cho toàn nhân loại.
Tuy nhiên cô ta cũng biết, loại thuốc này nhất định là rất hiếm, hơn nữa còn rất đắt đỏ!
“Có điều…”
Đột nhiên, Tiêu Chính Văn nói: “Phương thức trong đầu tôi, tiểu thư Tô định lấy cách gì trao đổi đây?”
Nghe xong, khuôn mặt Tô Mặc Như đầy vẻ ngạc nhiên và kích động, nói: “Cái gì cũng được! Chỉ cần anh đưa phương thức đó cho tôi, tôi nhất định thỏa mãn mọi yêu cầu và điều kiện của anh!”
“Thật sao? Yêu cầu và điều kiện gì cũng được à?”, Tiêu Chính Văn cười khẩy hỏi ngược lại.
Nhìn thấy nụ cười kia của anh, Tô Mặc Như ngạc nhiên, nhanh chóng che ngực mình nói: “Anh… anh đừng nghĩ linh tinh, tôi không phải loại phụ nữ tùy tiện như thế…”
Nói đến đây, Tô Mặc Như cắn chặt răng, nhỏ giọng nói: “…Nếu như, phương thức bào chế của anh là thật, vậy thì cũng… cũng có thể… chỉ là, mối quan hệ của hai chúng ta, anh không được nói cho ai biết… hơn nữa, chỉ một lần… chỉ có thể một lần…”
Tiêu Chính Văn cau mày, xem ra Tô Mặc Như đang tự biên tự diễn, nói: “Cô nghĩ nhiều rồi, tôi chẳng hề có hứng thú với cơ thể của cô”.
Rầm!
Câu nói này như sét đánh giữa trời quang, đánh thẳng vào trái tim Tô Mặc Như.
Vãi chưởng?
Anh ta nói gì cơ?
Không có hứng thú với cơ thể của mình sao?
Bà đây tức chết mất!
Tô Mặc Như suýt nữa đã nổi giận, nhưng nể mặt phương thức bào chế nên cố nhẫn nhịn, cố gắng nở nụ cười, nói: “Vậy anh muốn trao đổi gì?”
“Rất đơn giản, thay mặt tôi đầu tư một công ty”, Tiêu Chính Văn nói.
“Đầu tư công ty?”
Tô Mặc Như cau mày hỏi ngược lại.
Tiêu Chính Văn nói một cách điềm nhiên: “Đúng vậy, tôi hy vọng cô có thể lấy danh nghĩa người đầu tư để đầu tư một công ty, đương nhiên, tiền tôi sẽ đưa ra, chỉ cần cho tôi mượn danh nghĩa của cô thôi”.
“Không phải việc phạm pháp đấy chứ? Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không làm những chuyện này đâu! Tôi cũng có giới hạn của mình!”, Tô Mặc Như lập tức từ chối.
Tiêu Chính Văn cười đáp: “Cô nghĩ nhiều rồi, tuyệt đối không phạm pháp, tôi chỉ muốn mở một công ty cho vợ tôi, nhưng lại không muốn để cô ấy biết là tôi mở, hiểu chưa?”
Nghe xong Tô Mặc Như liền hiểu ra, cô ta cười như không cười nói: “Không phải chứ, anh còn là tổng giám đốc bá đạo sao? Kiểu thầm lặng ra giá sau lưng sao? Tiêu Chính Văn, bây giờ tôi thực sự càng ngày càng hứng thú với anh rồi, rốt cuộc anh là ai thế?”