Mạnh Hồng Nho giễu cợt: “Cháu thật quá nóng nảy, cái gì cũng thể hiện trên mặt là biểu hiện của sự nông cạn! Người làm chuyện lớn đều là người không thể hiện cảm xúc ra bên ngoài!”
Mạnh Hồng Nho quay lưng về phía Mạnh Phi Vũ, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng.
“Chú, lẽ nào ngay cả chú cũng sợ Tiêu Chính Văn sao? Với tư cách và lai lịch của hắn, ở thành Thiên Đô này, chưa chắc đã có thể ngang hàng với cháu, chứ đừng nói là so sánh với chú!”, Mạnh Phi Vũ nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Sợ cậu ta ư?”
Mạnh Hồng Nho giễu cợt nói: “Tiêu Chính Văn hiện tại còn chưa đạt Đế Cảnh, cho dù cậu ta đột phá lên Đế Cảnh thì đã sao? Ở trước mặt chú, cậu ta chỉ là con kiến mà thôi!”
“Vậy… tại sao chú không ta tay?”, Mạnh Phi Vũ thật sự không hiểu nổi hành động của Mạnh Hồng Nho.
Theo hắn thấy, hôm nay Mạnh Hồng Nho đã mất hết mặt mũi, hơn nữa còn phải rút khỏi bàn trước, điều này khiến hắn không thể lý giải nổi.
“Cháu đúng là hữu dụng vô mưu!”, Mạnh Hồng Nho liếc nhìn Mạnh Phi Vũ, lắc đầu nói.
“Chú chắc không phải vì thành chủ coi trọng Tiêu Chính Văn đâu nhỉ? Cho dù Thanh Liên coi trọng Tiêu Chính Văn thì cũng không thể vì một tiểu bối mà gây khai chiến với nhà họ Mạnh bất kể sự an nguy của thành Thiên Đô!”
Mạnh Phi Vũ hoàn toàn không nghĩ đến cấp bậc của Mạnh Hồng Nho, vì khoảng cách giữa bọn họ là quá lớn.
“Vận khí Thiên Đô mới là quan trọng nhất! Sao có thể vì ân oán các nhân mà không phân biệt được nặng nhẹ!”, Mạnh Hồng Nho lạnh lùng trừng mắt nhìn Mạnh Phi Vũ.
Tên con hoang này thật sự không được thừa hưởng gen tốt của nhà họ Mạnh, ngay cả đầu óc còn ngu hơn cả lợn.
Nếu không phải còn cần lợi dụng Mạnh Phi Vũ thì Mạnh Hồng Nho đã đánh Mạnh Phi Vũ một bạt tai luôn rồi.
“Nếu như trước đây, phủ thành chủ và Thiên Cung Bắc Cực đều ủng hộ nhà họ Mạnh chúng ta, chú đối xử với bọn họ tốt một chút thì còn có chút tình nghĩa. Nhưng bây giờ bọn họ đã nói rõ muốn từ bỏ nhà họ Mạnh chúng ta rồi, tại sao còn phải đối xử với bọn họ…”
“Ngu ngốc!”
Mạnh Phi Vũ còn chưa nói hết câu, Mạnh Hồng Nho đã lạnh lùng cắt ngang.
“Nếu cháu là Thanh Liên hoặc ông lão Thiên Tinh, cháu sẽ đưa hết vận khí thành Thiên Đô cho Tiêu Chính Văn sao? Chưa nói đến việc giao cho cậu ta, mà còn lan truyền ra ngoài, lẽ nào sợ người khác không biết sao?”
“Cháu nghĩ đầu óc Thanh Liên và ông lão Thiên Tinh cũng ngu ngốc như cháu hả?”
“Mau vứt hết những suy nghĩ rác rưởi trong đầu cháu đi! Vận khí của thành Thiên Đô không phải ai cũng có thể nắm giữ!”
“Không có tu vi Đại Đế, đừng nói là gánh vác vận khí Thiên Đô, mà chỉ cần chịu chút tác động cũng sẽ lập tức hóa thành tàn tro! Mà bây giờ Tiêu Chính Văn mới đạt đến cảnh giới gì?”
“Trong vài ngày ngắn ngủi, cậu ta có thể đạt đến cảnh giới Đại Đế sao? Có mà nằm mơ giữa ban ngày cũng không được! Lẽ nào cháu nghĩ Thanh Liên cũng ngu ngốc như cháu sao?”
Sau khi bị Mạnh Hồng Nho mắng cho một trận, lửa giận trong lòng Mạnh Phi Vũ dịu đi ngay lập tức, hắn vội vàng cúi đầu nói nhỏ: “Vậy tại sao bọn họ vẫn ủng hộ Tiêu Chính Văn?”
Mạnh Phi Vũ thật sự không hiểu, nếu Tiêu Chính Văn đã không gánh vác nổi trọng trách này, tại sao Thanh Liên và ông lão Thiên Tinh vẫn ủng hộ Tiêu Chính Văn, lẽ nào bọn họ điên rồi sao?
Bọn họ nâng đỡ Tiêu Chính Văn là để chèn ép Mạnh Phi Vũ ư?
“Hừ! Ngu ngốc!”
“Nếu ngoài mặt bọn họ không ủng hộ Tiêu Chính Văn, thì người bọn họ ủng hộ phía sau sao có thể lấy được vận khí thành Thiên Đô?” Mạnh Hồng Nho khẽ nghiến răng nói.
Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của ông ta mà thôi. Bên phía phủ thành chủ không hề có tin tức nào, yên lặng đến đáng sợ!
Mà Vương Vũ cũng đã bị đuổi ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực, Mạnh Hồng Nho cũng không thể đoán ra được ông lão Thiên Tinh có kế hoạch gì.