Chương 279: Tôi sợ ông hối hận
Tất cả mọi người đều nhìn Tiêu Chính Văn và Đỗ Tình Tuyết vừa bước vào.
Đỗ Bá Đào và Tào Lệ Lan cũng ngoái lại nhìn, sắc mặt lạnh lùng, khẽ nhíu mày.
“Cậu là thằng quái nào?”
Nam trợ lý bên cạnh Đỗ Bá Đào bước lên một bước, đẩy gọng kính, lạnh lùng hỏi.
Tiêu Chính Văn nhíu mày, ánh mắt thản nhiên nhìn người đàn ông chắn trước mặt mình, nói: “Tôi tên là Tiêu Chính Văn, Đỗ Hạo Hiên là tôi cho người bắt”.
Nghe thấy thế!
Tào Lệ Lan là người đầu tiên nhảy bổ ra, mụ ta đánh giá cách ăn mặc của Tiêu Chính Văn, phát hiện cậu thanh niên này mặc toàn đồ rẻ tiền, liền chỉ tay vào mặt anh mắng chửi: “Là cậu hãm hại Hạo Hiên nhà tôi hả? Cậu có biết nhà chúng tôi là gia đình thế nào không? Cậu dám bẫy con trai tôi, chán sống rồi chắc?”
Tiêu Chính Văn nhíu mày, lạnh lùng nhìn Tào Lệ Lan đã già rồi mà còn ăn mặc trang điểm như gái gọi trước mặt, hỏi vặn lại: “Bà là mẹ anh ta à?”
“Sao nào? Cậu còn định bắt cả tôi nữa à? Tôi nói cho cậu biết, Tào Lệ Lan tôi không phải hạng tầm thường đâu, nếu hôm nay cậu không mời con trai tôi ra, tôi sẽ gọi người đánh cho cậu tàn phế luôn!”
Tào Lệ Lan nói đầy vẻ uy hiếp, ánh mắt kiêu ngạo, chẳng thèm coi người bình thường như Tiêu Chính Văn ra gì.
Một người sống dưới đáy xã hội thì có tư cách gì lớn lối trước mặt mụ ta chứ?
Tào Lệ Lan nghĩ, chỉ một câu nói của mụ là có thể quyết định tương lai và sống chết của một người.
Tiêu Chính Văn nhếch mép, nở nụ cười lạnh lùng dửng dưng, nói: “Quả nhiên là mẹ nào con nấy, con của chuột lại biết đào hang. Đỗ Hạo Hiên có người mẹ như bà, cũng khó trách lại làm ra loại chuyện như vậy”.
“Cậu có ý gì hả? Cậu nói ai là chuột?”, Tào Lệ Lan tức đỏ mặt, quát lại.
“Ha ha, nghe nói bà là gái gọi ở hộp đêm? Mẹ quý nhờ con à?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
Thời buổi bây giờ, người ta chê nghèo chứ không chê gái.
Nhưng loại người như Tào Lệ Lan thì không đáng để tôn trọng.
Một câu nói khiến Tào Lệ Lan lập tức nổi giận.
Mụ ta căm ghét nhất việc người khác lấy chuyện đó ra để chê cười mình.
“Cậu… Cậu nói cái gì? Cậu dám cười nhạo tôi? Nếu cậu đã biết tôi là ai thì cậu nên biết tập đoàn Đỗ Thị của chồng tôi là một doanh nghiệp lớn ở tỉnh! Ở tỉnh, chồng tôi cũng là người một tay che trời đấy! Vậy mà cậu dám cười nhạo tôi sao? Còn hãm hại con tôi nữa?”
Tào Lệ Lan gào thét, chỉ thiếu mỗi nước chọc ngón tay vào mũi Tiêu Chính Văn, gầm lên: “Tôi không quan tâm! Đám lính tuần rác rưởi ở Tu Hà này mau bắt cậu ta lại cho tôi! Nếu không, tôi sẽ cho người dỡ luôn chỗ này đấy!”
“Ồn ào!”
Bốp!
Tiêu Chính Văn giơ tay lên, tát thẳng vào mặt Tào Lệ Lan.
Tất cả mọi người trong Cục thanh tra đều há hốc miệng.
Bọn họ trợn tròn mắt, hít vào khí lạnh!
Tào Lệ Lan này từ lúc bước vào cửa đã vênh váo quá thể.
Thậm chí còn chỉ vào mặt đám lính tuần bọn họ mà chửi bới.
Bọn họ đã ngứa mắt mụ ta lắm rồi.
Nhưng ngặt nỗi thân phận của bọn họ không được tùy tiện ra tay với người dân, nên đám lính tuần và Hứa Chí Toàn đều nuốt giận nhẫn nhịn.
Lúc này, thấy Tiêu Chính Văn tát Tào Lệ Lan một cái, bọn họ chỉ muốn gào lên khen hay.
Còn Tào Lệ Lan thì trợn trừng hai mắt, nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt không thể tin được, mụ ta ôm gò má đang sưng lên, chửi bới: “Mày dám đánh tao? Mày dám đánh tao á? Tao phải giết mày! Tao giết mày!”
Hứa Chí Toàn đứng ra, kêu lên: “Bà Tào, đây là Cục thanh tra, trước mặt chúng tôi mà bà dám nói những lời như vậy, bà coi thường pháp luật sao?”
Tào Lệ Lan sững sờ, sau đó nhe nanh múa vuốt gào lên: “Thế cậu ta đánh tôi thì sao các người không nói gì?”
Hứa Chí Toàn lạnh lùng hừ một tiếng và cười khẩy, hỏi mọi người xung quanh: “Mọi người có nhìn thấy cậu Tiêu đánh bà Tào này không?”
“Không”.
“Có thấy gì đâu”.
“Chẳng phải bà ta tự vả mặt mình sao?”
Nhất thời, mọi người nhao nhao nói vẻ trêu chọc.
Tào Lệ Lan nổi điên, chỉ vào bọn họ: “Cậu… các cậu! Dám sỉ nhục tôi như vậy?”
“Chồng à! Anh nhìn lũ rác rưởi bỉ ổi này đi, dám cười nhạo em! Còn coi thường tập đoàn Đỗ Thị chúng ta nữa!”
Lúc này, sắc mặt Đỗ Bá Đào cũng vô cùng u ám, ánh mắt lạnh lẽo, ông ta nhìn Tiêu Chính Văn, sau đó lặng lẽ tháo chiếc kính gọng vàng xuống lau, rồi lại đeo lên, lạnh nhạt mở miệng: “Cậu có biết đắc tội nhà họ Đỗ chúng tôi sẽ có hậu quả gì không?”
Một câu nói toát ra luồng khí lạnh.
Đây chính là khí thế của ông trùm đến từ tỉnh.
Sau đó, Đỗ Bá Đào nhếch miệng nở nụ cười nhạt, nhìn Tiêu Chính Văn trước mặt.
Lúc này, Đỗ Tình Tuyết vội vàng ghé lại, nói: “Bố, sao bố lại đến đây thế này?”
Nhìn thấy Đỗ Tình Tuyết, Đỗ Bá Đào mới nhớ ra Tiêu Chính Văn đến đây cùng cô ta, lạnh lùng hỏi: “Con quen cậu ta sao?”
Đỗ Tình Tuyết tỏ vẻ do dự, nhìn Tiêu Chính Văn, gật đầu đáp: “Anh ấy là vệ sĩ con mới tuyển”.
“Cái gì? Vệ sĩ? Lại còn là cô tuyển vào?”
Tào Lệ Lan nghe thấy thế, giọng nói lập tức nâng lên quãng tám, hét lên: “Tôi biết ngay mà! Tôi biết ngay là con ranh nhà cô giở trò sau lưng! Cô ghen ghét đố kị Hạo Hiên nhà chúng tôi chứ gì? Có cần phải dùng thủ đoạn đê tiện như vậy không?”
Ánh mắt Đỗ Tình Tuyết lập tức lạnh lẽo, nói với Tào Lệ Lan: “Xin bà hãy ngậm cái mồm của bà lại! Đây là chuyện riêng của Đỗ Tình Tuyết tôi, bà không có tư cách phán xét!”
Bốp!
Đỗ Bá Đào vung tay, tát vào mặt Đỗ Tình Tuyết một cái, mắng mỏ: “Láo toét! Mày ăn nói với mẹ mày kiểu gì đấy?”
Đầu Đỗ Tình Tuyết cũng lệch sang một bên, cô ta ôm gò má đỏ ửng, nhìn Đỗ Bá Đào với ánh mắt oán hận, hỏi ngược lại: “Vì mụ đàn bà này mà ông đánh con gái mình sao? Đỗ Bá Đào, ông giỏi thật đấy! Thảo nào mẹ tôi ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, cuối cùng uất ức mà chết! Tôi hận ông! Tôi hận ông cả đời này!”
Sắc mặt Đỗ Bá Đào khó coi, nhíu mày, không muốn giải thích gì với Đỗ Tình Tuyết, mà lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Vừa rồi cậu nói không ai được thả con trai tôi sao? Tôi thấy hơi khó hiểu, nếu cậu là vệ sĩ Tình Tuyết tuyển vào thì cậu lấy đâu ra dũng khí để nói câu vừa nãy?”
“Phải đấy! Mày chỉ là một thằng vệ sĩ, thế mà cũng dám to mồm!”
Tào Lệ Lan cũng hùa theo mắng Tiêu Chính Văn.
“Rất đơn giản, bởi vì nơi này coi trọng pháp luật, Đỗ Hạo Hiên lừa vợ tôi bàn bạc chuyện hợp tác, phạm tội cưỡng hiếp không thành, không ai được đưa anh ta đi hết!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, cả người tỏa ra một luồng khí thế vô cùng đáng sợ.
Sắc mặt Đỗ Bá Đào u ám, nhìn chằm chằm đôi mắt Tiêu Chính Văn, phát hiện khí thế trên người cậu thanh niên này mạnh mẽ hơn bất cứ người nào mà ông ta từng gặp.
Sao có thể chứ?
“Thế nếu tôi nhất quyết muốn đưa nó đi thì sao?”
Đỗ Bá Đào lạnh lùng nói.
“Vậy tập đoàn Đỗ Thị cứ chuẩn bị phá sản đi là vừa”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp, ánh mắt kiên định, chẳng chút sợ hãi.
Giương cung bạt kiếm!
“Thú vị đấy, đây là lần đầu tôi nghe có người nói bảo tôi chuẩn bị sẵn sàng tập đoàn Đỗ Thị phá sản. Này cậu thanh niên, cậu ngông cuồng lắm, nhưng cũng phải có cơ sở để ngông cuồng nhé, nếu không sẽ chết rất thảm”.
Đỗ Bá Đào cười khẩy nói: “Bây giờ tôi rất muốn biết cơ sở để cậu ngông cuồng là gì?”
Tiêu Chính Văn cười ha ha, đáp: “Tôi sợ ông biết rồi sẽ hối hận”.