Điền Kỵ liếc nhìn Long Cổ, khẽ lắc đầu nói: "Ông sẽ không giúp hắn! Thực ra, cái chết của Ngụy Võ Hầu, các người hiểu rõ là ai giết hơn cả tôi!"
"Thật sự khó thoát khỏi tai mắt của chủ soái Điền. Vậy được, theo như lời của chủ soái Điền, hôm nay Long Cổ tôi chỉ làm khán giả thôi!"
Nói xong, Long Cổ đi tới chiếc ghế bên cạnh rồi ngồi xuống.
Tiêu Chính Văn cũng bước vào đình, ngồi đối diện với Điền Kỵ.
Vào lúc này, một luồng ánh sáng chiếu thẳng vào cái đình nhỏ trên đỉnh núi.
Dưới ánh sáng rực rỡ, mấy người ngồi đối diện nhau trong căn đình cứ như những người bạn cũ đã nhiều năm không gặp, tôn trọng nhau như khách quý!
"Nghe nói cậu Tiêu rất am hiểu về trà đạo, chi bằng thử xem mùi vị trà của tôi thế nào?"
Điền Kỵ vừa nói vừa đưa một tách trà đến tay Tiêu Chính Văn.
Bất kể từ giọng nói hay phong thái của Điền Kỵ, đều không có chút sát khí nào!
Có vẻ như hôm nay ông ta đặc biệt mời Tiêu Chính Văn đến trò chuyện.
“Ừ, trà thơm, quả nhiên là trà ngon!”, Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu khen ngợi.
Điền Kỵ cười nhạt nói: "Thật ra hôm nay nhìn thấy cậu khiến tôi nhớ lại tôi của ngày xưa. Nhớ năm đó, tôi cũng giống như cậu, rất hăng hái, tung hoành ngang dọc".
“Nếu không phải giữa tôi và cậu có tín ngưỡng trái ngược, lập trường bất đồng thì tôi thật sự muốn kết giao với cậu!”, ánh mắt Điền Kỵ lộ ra một chút tiếc nuối.
Sau đó ông ta nhìn ánh sáng ở phía chân trời, thở dài nói: "Chỉ đáng tiếc, một ngôi sao mới nổi sắp bỏ mạng, đây là sự mất mát của Đông Vực và cũng là tổn thất của Hoa Quốc!"
"Không giấu gì cậu, tôi đến vùng ngoài lãnh thổ đã mấy ngàn năm, nhưng chưa từng gặp người trẻ tuổi nào giống như cậu!"
Mặc dù ngoài mặt, Điền Kỵ vẫn đang nói cười vui vẻ, nhưng bên trong lời nói đã ẩn chứa ý định giết người!
Cho dù là Tiêu Chính Văn hay Điền Kỵ, trong lòng đều biết rất rõ, hôm nay hai người họ gặp nhau chỉ có một người có thể sống sót rời đi!
Cho dù Điền Kỵ tiếp đón nồng hậu và hiếu khách như vậy thì Tiêu Chính Văn cũng tuyệt đối sẽ không mềm lòng với ông ta.
Suy cho cùng, ông ta đang có ý đồ với giới thế tục, điều này đã chạm vào điểm giới hạn của Tiêu Chính Văn!
Giới thế tục Hoa Quốc là nơi mà mấy đời nhà họ Tiêu đã không ngần ngại hy sinh mạng sống để bảo vệ, tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ ai dễ dàng có ý đồ xấu!
Cũng giống vậy, Điền Kỵ sẽ không để Tiêu Chính Văn sống sót rời đi, nếu không, tội ác nhà họ Điền và nhà họ Khổng cấu kết với âm phủ, giết hại sinh linh cũng sẽ bị công khai khắp nơi!
Đây là kết quả mà cả nhà họ Điền và nhà họ Khổng đều không thể chấp nhận được.
Danh vọng và uy tín là thứ giúp nhà họ Khổng có thể kiểm soát mọi thứ ở vùng ngoài lãnh thổ, mất đi những thứ này thì không thể nắm chắc quyền lực ở vùng ngoài lãnh thổ nếu chỉ dựa vào vũ lực và nguồn lực tài chính.
“Trận chiến sinh tử là không thể tránh khỏi, sao ông phải làm bộ làm tịch như vậy?” Tiêu Chính Văn thờ ơ hỏi.
"Thật ra hôm nay tôi cũng thành tâm, nhân tài như cậu không nhiều, nếu cậu có thể hồi tâm chuyển ý thì tôi hy vọng có thể bắt tay làm hòa với cậu!", Điền Kỵ mỉm cười nói.