Người của nước Tề có bằng lòng thừa nhận hay không cũng không quan trọng nữa, ngay cả Điền Văn cũng đã bị đánh bại, Khương Thiên Vũ lại chết ngay tại chỗ, những người có mặt đều không dám thở mạnh.
Ngạo Dương chế nhạo, vô cùng hài lòng với phản ứng của người nước Tề, hắn mới giết một Khương Thiên Vũ mà đã có thể khiến cả nước Tề đầu hàng.
Đặc biệt là Điền Văn đã thể hiện rõ thái độ của mình trước mặt mọi người, thừa nhận sức mạnh của Chư Thiên Thần Giới, người như hắn chỉ cần mở miệng thì cả nước Tề đều sẽ đầu hàng mà không cần chiến đấu nữa.
Tiếp theo chỉ cần từng bước chinh phục những tông môn và thế gia kia, sau đó khống chế đệ tử của bọn họ, thì cả nước Tề sẽ do Chư Thiên Thần Giới điều khiển.
Trong đám người tuy rằng vẫn có không ít người, nắm chặt tay không chịu cúi đầu, nhưng cũng không có dũng khí đứng lên khiêu chiến Ngạo Dương.
Khương Thiên Vũ đã chứng minh cho họ thấy kết quả của việc kháng cự là như thế nào, ngay cả những thế lực lớn của nước Tề cũng lựa chọn cách im lặng vào lúc này.
Ngay cả bọn họ cũng im lặng thì làm sao những người khác dám đứng lên?
“Hừ! Thái Sơn tôi thà chết cũng không chịu thua!”
Lúc này, từ xa truyền đến một tiếng hét lớn, chỉ thấy một ông lão phong lưu bất phàm, bay tới.
Thiên Hà Đạo Quân?
Người này trước đây từng có duyên gặp Tiêu Chính Văn một lần. Lúc đó trong cung Epang, Tiêu Chính Văn cũng đích thân trả lại tuyệt học của nhánh chính Thái Sơn cho bọn họ.
Nhưng lúc đó, ông ta không thu hút được sự chú ý của Tiêu Chính Văn, dù sao ở trước mặt Hắc Bá, ông ta chỉ có thể cúi đầu khom lưng, Tiêu Chính Văn không thèm để ý đến ông ta là phải.
Nhưng lúc này, Thiên Hà Đạo Quân lại xuất hiện.
Hơn nữa sau cái chết thảm thương của Khương Thiên Vũ, dù biết mình sẽ chết, ông ta vẫn ngoan cố đến.
Thực lực của Thiên Hà Đạo Quân thua xa Khương Thiên Vũ, cho tới bây giờ cũng chỉ là Đế Cảnh cấp năm.
Cho dù lấy lại được bí thuật của Thái Sơn thì thực lực của ông ta lúc này cũng không tiến bộ hơn là bao.
“Thiên Hà ở Thái Sơn, xin lĩnh giáo Chư Thiên Thần Giới!” Thiên Hà Đạo Quân nói.
“Đám lão già các ông chán sống rồi nhỉ?” Ngạo Dương nghiến răng nhìn Thiên Hà Đạo Quân.
Tu vi của Thiên Hà Đạo Quân không cao, một cái phất tay của hắn cũng có thể chém đứt Thiên Hà Đạo Quân dưới chân.
Nhưng sự xuất hiện của ông ta cũng có tác dụng ảnh hưởng nhất định.
Nếu tất cả đều dũng cảm như Thiên Hà Đạo Quân, lần lượt đứng lên thách thức Ngạo Dương thì đừng nói đến việc chinh phục cả vùng ngoài lãnh thổ, mà trăm năm cũng không thể chinh phục được nước Tề.
Đây mới là nguyên nhân khiến Ngạo Dương nổi giận. Điều duy nhất hiến hắn yên tâm là Thánh Giáo Đình rất thức thời, không hề phản kháng mà quy phục dưới chân Chư Thiên Thần Giới luôn.
“Hừ! Sao bọn lợn hai chân Âu Lục có thể so sánh với Hoa Quốc chúng tôi chứ? Người phải có chí khí, thà chết chứ không chịu đầu hàng! Bọn họ chỉ là một bầy súc sinh mà thôi, đừng hòng dùng đám súc sinh Âu Lục để so sánh với binh sĩ Hoa Quốc chúng tôi!”