Chương 395: Tôi sai rồi, xin anh hãy tha cho
Tiêu Chính Văn bất đắc dĩ, cười lạnh lùng, đang định nói gì đó thì Tô Mặc Như đã đứng chặn phía trước anh, tức giận nói: “Lục Chi Hàng, anh có còn là đàn ông không thế, người đông thế lớn à? Đừng để tôi phải khinh anh, bây giờ anh tránh đường cho tôi!”
Tô Mặc Như nói xong liền kéo tay Tiêu Chính Văn muốn bước ra ngoài.
Nhưng gã đàn ông xăm mình nhìn bặm trợn kia chặn luôn đường đi của bọn họ, xoa cằm rồi tặc lưỡi nói: “Ôi, người đẹp đi đâu mà vội thế? Nghe thiếu gia Lục nói thằng nhãi này gây chuyện, nên mấy anh em chúng tôi qua xem thế nào”.
“Hay là thế này đi, người đẹp đi chơi với mấy anh em tôi nhé, khách sạn ở ngay bên cạnh đây, chỉ cần cô đi cùng tôi thì tôi sẽ không làm khó cậu bạn trai của cô nữa, cô thấy sao?”
Trong mắt Vương Khải tràn ngập dục vọng tham lam háo sắc, đây là lần đầu gã gặp một người đẹp có khí chất hơn người như vậy, nhất là vòng một đẫy đà vòng eo thon nhỏ, cùng với đôi chân thon dài kia, nghĩ đến việc được đôi chân này kẹp lấy eo, chắc là sướng phải biết.
“Anh Khải, anh đừng làm khó Mặc Như, tất cả là tại tên khốn này, tại anh ta!”
Lục Chi Hàng đứng bên cạnh cũng nhìn ra sự khác lạ.
“Mẹ kiếp! Tôi nói chuyện đến lượt cậu chen miệng vào à? Cút sang một bên!”
Vương Khải tát Lục Chi Hàng một cái bạt tai, rồi đạp hắn sang bên cạnh, kêu lên: “Thế nào, cô đi khách sạn với mấy anh em chúng tôi chứ?”
“Đi, tôi đi!”
Tình cảm Lục Chi Hàng đối với Tô Mặc Như là thật lòng, lúc này hắn cố nặn ra nụ cười.
“Vãi chưởng! Cậu có thấy ghê tởm không hả? Đi cái mẹ cậu ấy?”
Vương Khải túm tóc Lục Chi Hàng rồi đá hắn một cái vào góc.
“Thiếu gia Lục, đừng tưởng có mấy đồng bạc là có thể sai khiến Vương Khải tôi làm việc! Tôi muốn làm gì cũng không đến lượt người khác khua tay múa chân!”
Vốn dĩ Vương Khải cũng chẳng coi Lục Chi Hàng ra gì, trước khi đến là gã muốn tiền, sau khi đến thì gã quyết định là muốn phụ nữ.
“Người đẹp, cô suy nghĩ sao rồi?”
Vẻ mặt Vương Khải đầy dâm tà, xoa tay nhìn chằm chằm vào Tô Mặc Như, nhất là ánh mắt gã, cứ nhìn chằm chằm vào vòng một đầy đặn của cô ta.
“Chẳng sao cả! Tao cho mày ba giây cút khỏi đây!”
Đột nhiên, một giọng nói không được hòa nhã vang lên trong nhà hàng.
“Thằng nào đấy? Chán sống à?”
Vương Khải tức giận quát, trợn đôi mắt lên tìm kiếm, cuối cùng ánh mắt khóa chặt vào Tiêu Chính Văn đứng sau lưng Tô Mặc Như.
“Đừng có động tý là nói sống nói chết, câu này tôi nghe không dưới năm lần rồi, kết quả tôi vẫn lành lặn đứng đây này”.
Tiêu Chính Văn tươi cười nói, chẳng tỏ vẻ sợ hãi trước mười mấy người của đối phương.
“Được được được, thằng nhãi này quả nhiên to gan!”
Vương Khải cười lạnh lùng, trong lòng đã có tính toán.
“Anh Khải, lột da hắn đi! Hắn dám chửi cả anh kìa!”
“Phải đấy anh Khải, thằng khốn này không thức thời tý nào, em nghĩ cứ đánh gãy hai chân, cho hắn nhớ đời!”
Nhất thời, đám đàn em sau lưng Vương Khải nhao nhao nói, cứ như chúng đã quyết định xong việc sống chết của Tiêu Chính Văn vậy.
Vương Khải giơ tay lên, cười khẩy nói: “Oắt con, đừng bảo anh Khải đây bắt nạt người khác, giờ tao cho mày hai lựa chọn, thứ nhất là bò qua đây gọi tao là bố, có khi tao sẽ tha cho mày. Thứ hai là các anh em của tao hất mày ra ngoài!”
Vương Khải là tên côn đồ nổi tiếng ở con phố này, mấy chuyện như đánh nhau, thu phí bảo kê gã làm suốt, đã vào đồn nhiều lần.
Nhưng thế thì có sao, gã vẫn xưng vương xưng bá ở đây.
Chẳng phải là vì sau lưng Vương Khải có thế lực ngầm Tu Hà là Hội Tứ Hải chống lưng sao?
Hội Tứ Hải là một sự tồn tại mạnh mẽ, nằm trong top mười thế lực ngầm của Tu Hà.
Tiêu Chính Văn lắc đầu, kéo Tô Mặc Như đang định ngăn anh lên tiếng ra đằng sau, trên người tỏa ra khí thế sắc bén, nói: “Anh Khải chứ gì? Vậy thì tôi cũng cho anh hai lựa chọn, thứ nhất là dẫn người của anh cút khỏi đây, thứ hai là tôi giúp các anh cút khỏi đây”.
Anh vừa dứt lời, mọi người đều nhìn Tiêu Chính Văn như nhìn một kẻ ngu ngốc, trong lòng thầm chế giễu.
Chắc không phải tên khốn này sợ ngu người rồi đấy chứ? Còn dám cãi lời anh Khải, như vậy chẳng phải là chán sống sao?
Lúc này, một tên đàn em đứng sau Vương Khải vội vàng đứng ra, chỉ vào mũi Tiêu Chính Văn chửi bới: “Thằng chó này, mày muốn chết à, dám cãi lời đại ca tao!”
Vương Khải cũng có phản ứng lại, gã nhíu mày, sắc mặt tái nhợt, gã không biết Tiêu Chính Văn lấy đâu ra dũng khí mà dám vênh váo như vậy, lẽ nào phía sau có người chống lưng?
“Oắt con, mày theo ai đấy?”
Tuy Vương Khải làm việc lỗ mãng, nhưng có ăn học nên đầu óc cũng không đến nỗi nào, biết đường hỏi rõ thân phận của đối phương trước.
Bởi vì gã biết rõ, có những người không thể chọc vào được.
Tuy gã háo sắc, nhưng cũng sẽ không vì nữ sắc mà để mất mạng.
Tiêu Chính Văn nhìn gã, đáp: “Anh còn chưa có tư cách được biết!”
Ngông cuồng!
Tất cả mọi người đều bị câu nói này của Tiêu Chính Văn dọa sợ hết hồn.
Bọn chúng chưa từng thấy ai dám nói với Vương Khải như vậy.
Thế này thì khác gì tự tìm đường chết?
Chọc vào Vương Khải không đơn giản là chuyện chặt tay chặt chân nữa,
Tô Mặc Như ở bên cạnh vốn dĩ đang rất cảm động, vì dù gì người đàn ông này cũng đứng ra bênh vực cô ta, nhưng bây giờ nghe thấy Tiêu Chính Văn ăn nói ngông cuồng như vậy, liền không khỏi cảm thấy hơi lo lắng, kéo cánh tay anh nói: “Tiêu Chính Văn, anh làm gì thế? Đừng ra vẻ quá, bọn họ không phải người tốt lành gì đâu”.
“Ha ha, người đẹp nói đúng đấy, bọn tôi đúng là chẳng phải người tốt lành gì. Thế nào? Vừa rồi anh Khải bọn tôi cho cô lựa chọn, cô đã nghĩ kĩ chưa? Chỉ cần cô đồng ý đi khách sạn, tôi đảm bảo bạn trai cô sẽ không sao, an toàn lành lặn rời khỏi đây”.
Một tên đàn em bên cạnh Vương Khải nở nụ cười dâm tà, xoa tay nói.
Đây là cơ hội tốt để thể hiện trước mặt anh Khải, hắn phải nắm cho chắc.
Không thấy các anh em khác đều đang nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ sao?
Đến Vương Khải cũng phải nhìn tên đàn em này với ánh mắt khen ngợi.
Nhưng, ngay sau đó!
Tiêu Chính Văn chẳng hề nghe lời khuyên của Tô Mặc Như, mà bước lên một bước.
“Bốp!”
Một cái tát vang vọng cả nhà hàng.
Tất cả mọi người đều mắt chữ A mồm chữ O.
Không ngờ Tiêu Chính Văn lại ra tay trước, hơn nữa còn trước mặt anh Khải của bọn chúng.
“Ai bảo mày lắm mồm!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
“Mày! Mày dám đánh tao!”
Tên đàn em kia mất một lúc mới có phản ứng, che gò má sưng đỏ, tức giận chỉ vào mặt Tiêu Chính Văn.
Sắc mặt Vương Khải u ám, giận dữ nói: “Đánh gãy tay và chân hắn, rồi ném ra ngoài!”
Lập tức có mấy tên đàn em xách ghế và chai rượu trong nhà hàng lên, lao về phía Tiêu Chính Văn.
Trong mắt bọn chúng, cho dù anh có ngông đến đâu thì cũng chỉ có một mình, còn bọn chúng có cả đám.
Bốp!
Bốp!
Tiêu Chính Văn quét chân một cái, lập tức đá bay mấy tên đi đầu.
Phát đá này có lực rất mạnh, sợ là mấy người kia đã bị đá gãy cả xương sườn rồi.
Sau đó, bóng dáng anh lóe lên, một mình lao thẳng vào đám người hỗn loạn.
Tay đấm chân đá!
Chỉ trong chớp mắt, chỉ còn mỗi Vương Khải và Lục Chi Hàng đang run lẩy bẩy núp trong góc bên cạnh là còn đứng.
Mẹ ơi!
Lúc này, Vương Khải cũng sợ hết hồn, hai chân hơi run rẩy, gã đã bị khí thế đáng sợ trên người đàn ông trước mặt này làm cho hoảng loạn.
Gã nuốt nước bọt ừng ực, thậm chí còn nghĩ đến cả cái chết.
Thật là đáng sợ!
Hắn còn là người sao?
Có một mình mà chỉ trong nửa phút đã giải quyết hết đám anh em của gã.
Từ đáy lòng Vương Khải dâng lên một luồng cảm giác bất lực, thấy Tiêu Chính Văn cầm chai rượu vang bước về phía mình, lần đầu tiên gã cảm nhận được sự uy hiếp trí mạng.
Ánh mắt của người đàn ông này lạnh lùng quá, khí thế trên người hắn khiến người ta cảm thấy run rẩy trong lòng.
“Anh Khải, anh nghĩ sao về lựa chọn tôi dành cho anh?”
Tiêu Chính Văn toét miệng cười.
Nhưng trong mắt Vương Khải, nụ cười này chẳng khác gì Tu La.
Trán gã túa mồ hôi lạnh, ấp a ấp úng nói: “Đại ca, tôi sai rồi, tôi là đồ khốn nạn! Xin anh hãy tha cho tôi, giờ tôi cút ngay đây!”