Nhưng vào thời điểm mấu chốt này, nhà họ Khổng đột nhiên nảy ra chủ ý đánh Đế Khư, thậm chí còn đích thân dẫn người đến bao vây Đế Khư.
Điều này đồng nghĩa với việc bán nước cho địch.
Hiên Viên Ngự cũng nhanh chóng phái người đến thập điện Diêm Vương để thương lượng.
Nhưng ngay sau đó đã nhận được câu trả lời từ đối phương.
“Cậu Tiêu, đối phương đã trả lời rõ ràng rằng sẽ sống chết đến cùng!” sắc mặt của Hiên Viên Ngự vô cùng khó coi.
“Được, nếu bọn họ đã quyết định như vậy thì không cần nói nhiều nữa!” Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
Nếu đối phương đã quyết định sống chết với anh thì chỉ còn cách dùng thực lực để nói chuyện mà thôi.
“Cậu Tiêu, thực lực toàn diện của chúng ta hoàn toàn không phải là đối thủ của đối phương, nhất ngục và nhà họ Hiên Viên không thể địch lại nổi bọn họ”.
“Tôi nghĩ đối phương đã chuẩn bị tất cả rồi cho nên thái độ mới kiên quyết như vậy!” Đẩu Nguyên Thánh Mẫu trầm giọng nói.
“Thưa gia chủ, không hay rồi, chúng ta cũng bị bao vây rồi!”
Đúng lúc này, người của nhà họ Hiên Viên vội vã chạy vào, thở hổn hển báo cáo.
Lúc này, bên ngoài nhà họ Hiên Viên đã bị một đám người đen kịt vây quanh, đừng nói là một người sống, mà ngay cả một con ruồi không thể bay ra ngoài.
“Bọn họ thật sự muốn đuổi cùng giết tận! Người đâu, mau truyền lệnh của tôi, toàn tộc chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!”
Sắc mặt Hiên Viên Ngự trở nên lạnh lùng, đằng đằng sát khí nói.
Nhà họ Hiên Viên đã chịu đựng đủ rồi, khi Hạo Thiên chết, bọn họ không hề lên tiếng mà luôn âm thầm nhẫn nhịn cục tức.
Bây giờ, đối phương còn muốn dồn tất cả thành viên của nhà họ Hiên Viên vào chỗ chết, điều này đã dẫm lên giới hạn cuối cùng của Hiên Viên Ngự.
Nếu đã không thể trốn tránh thì đấu một trận đi, sống chết có số, cuối cùng vẫn chưa biết ai sẽ chết đâu!
“Đừng nôn nóng, những người khác ở lại đây, một mình ông cùng tôi đến cung Sở Giang Vương là được!”
Tiêu Chính Văn nói xong liền đứng dậy.
Nghe vậy, cả Hiên Viên Ngự và Đẩu Nguyên Thánh Mẫu đều sững sờ, nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ mặt khó hiểu.
Đối phương đã dẫn quân đến rồi, vậy mà lúc này Tiêu Chính Văn lại muốn đơn phương độc mã?
“Cậu Tiêu, bây giờ chúng ta đến cung Sở Giang Vương e rằng không ổn” Hiên Viên Ngự vừa nói vừa lau mồ hôi lạnh trên trán.
“Nếu người ta đã đến cửa nhà rồi thì chúng ta nên chuẩn bị một món quà lớn cho bọn họ mới phải!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn bước ra ngoài sảnh.
“Vâng!”
Hiên Viên Ngự cắn răng, quay người đi theo Tiêu chính Văn ra khỏi sảnh lớn.
“Nếu cậu Tiêu đã không sợ kẻ thù mạnh thì Hiên Viên Ngự tôi hôm nay sẽ liều mạng cùng cậu, cho dù là núi đao biển lửa, tôi cũng sẵn sàng sống chết cùng cậu!”
Vừa dứt lời, Hiên Viên Ngự phất tay, một thanh kiếm dài bay tới.