Chương 242: Lệnh bài tướng quân của Bắc Lương!
Lý Mỹ Nhi hào hứng, nhanh chóng chạy đến quầy, bắt đầu lựa chọn.
“Cái này, cái này, còn cái này nữa, tôi đều muốn thử”, Lý Mỹ Nhi chỉ vào dây chuyền ngọc bích và chiếc nhẫn trị giá mấy trăm nghìn trong quầy, vẻ mặt dương dương tự đắc.
Khương Vy Nhan kéo tay Tiêu Chính Văn chuẩn bị rời đi.
Tiền Đại Phú lập tức nói: “Ơ, tiểu thư Khương, cô định đi luôn à? Vừa nãy tôi nhìn thấy hình như cô đang chuẩn bị mua một chiếc vòng đúng không? Hay như vậy đi, cô cũng chọn một cái, tôi tặng cô”.
Khương Vy Nhan nghe thấy vậy ngây người ra, lập tức lắc đầu nói: “Không… không cần đâu, ông chủ Tiền”.
Nói xong, Khương Vy Nhan vội vàng kéo Tiêu Chính Văn rời đi, nhưng Tiền Đại Phú vẫn quyết không buông tha, nói: “Tiểu thư Khương, cô đang coi thường tôi sao? Phụ nữ ấy mà, ra ngoài đi mua sắm, nhìn thấy thứ muốn mua đương nhiên là phải mua chứ, sao thế, có phải chồng cô không có tiền nên không mua được không? Vậy cô yên tâm, Tiền Đại Phú tôi có tiền, tôi mua cho cô, chỉ cần cô đồng ý ăn cùng tôi một bữa cơm, thấy thế nào?”
Tiền Đại Phú hoàn toàn không coi Tiêu Chính Văn ra gì, ở trước mặt đám đông nói ra những lời này!
Câu này khiến Khương Vy Nhan sửng sốt, sau đó trên mặt lộ ra vẻ tức giận, nói: “Ông chủ Tiền, xin ông tự trọng! Tôi không phải loại phụ nữ như ông nghĩ!”
Khương Vy Nhan tức giận!
Sao lại có loại đàn ông như này chứ!
Lẽ nào, trong mắt ông ta, phụ nữ đều là loại ham vinh hoa phú quý sao?
Lẽ nào, ông ta không hiểu một chút gì gọi là tôn trọng phụ nữ sao?
Nói xong, Khương Vy Nhan kéo Tiêu Chính Văn rời đi!
Tuy nhiên, Tiền Đại Phú lại xông tới trước mặt, ngăn Khương Vy Nhan lại, nói: “Xin lỗi tiểu thư Khương, vừa nãy tôi nói sai rồi, nhưng mà tôi thật sự muốn mua cho cô, coi như là quà tôi tặng cho cô đi”.
Khương Vy Nhan cau mày, lạnh lùng nói: “Ông chủ Tiền, tôi không cần ông tặng cho tôi! Nếu tặng thì cũng là chồng tôi tặng cho tôi! Xin ông nhường đường cho!”
Thấy Khương Vy Nhan mềm mỏng không thích cứ khăng khăng cứng đầu, Tiền Đại Phú cũng tức giận!
Trước đây, chỉ cần ông ta ngỏ ý muốn mua đồ cho phụ nữ, những người phụ nữ đó đã vội vàng dính vào người ông ta, chưa từng thất bại lần nào cả!
Tuy nhiên, ông ta không ngờ rằng Khương Vy Nhan này lại cứng đầu như vậy!
Được!
Được lắm!
Tiền Đại Phú thích kiểu phụ nữ như vậy, có nguyên tắc!
Vậy thì ông ta đành phải nghĩ mọi cách để phá vỡ nguyên tắc của kiểu phụ nữ như này!
Như vậy, ông ta mới có được cảm giác chinh phục!
Người phụ nữ này ông ta nhất định phải có được!
“Ha ha, tiểu thư Khương, vừa nãy cô nói, chồng cô tặng cho cô sao? Nhưng mà anh ta tặng nổi không?”, Tiền Đại Phú cười lạnh lùng, ánh mắt khinh bỉ nhìn Tiêu Chính Văn đang bế Na Na đứng phía sau Khương Vy Nhan.
Khương Vy Nhan lo lắng nói: “Chồng tôi tặng được hay không thì có liên quan gì đến ông?”
“Tiểu thư Khương, cô đừng tự lừa dối mình nữa, tôi cũng là người biết nhìn người, chồng cô nhìn có vẻ chỉ là công nhân bình thường với mức lương eo hẹp thôi, trang sức ngọc bích ở đây, chọn bừa một cái cũng bằng tiền lương cả năm của anh ta rồi! Người đàn ông không có tiền như vậy thì có thể tặng gì cho cô được chứ? Có thể mang đến hạnh phúc cho cô không? Có thể mang đến tương lai tươi sáng cho con gái cô không?”
Tiền Đại Phú vô cùng khinh bỉ nói: “Chi bằng như vậy, tiểu thư Khương, tôi bao nuôi cô, mỗi tháng một trăm nghìn, cô thấy thế nào?”
Nghe thấy câu này Khương Vy Nhan tức điên người!
Cô chưa từng gặp loại đàn ông vô liêm sỉ như vậy!
Khi Khương Vy Nhan đang định phản bác, Tiêu Chính Văn đứng đằng sau lạnh lùng hỏi: “Sao ông biết tôi không tặng được?”
Hả?
Còn dám phản bác lại mình?
Tiền Đại Phú bật cười, vẻ mặt lạnh lùng hung dữ, nói với Tiêu Chính Văn: “Sao nào, thằng nhãi, cậu còn định so tài chính với tôi à?”
Tiêu Chính Văn nhún vai nói: “Nếu như ông muốn, tôi cũng không ngại đâu”.
Ở trước mặt chủ soái Bắc Lương mà dám diễu võ giương oai!
Không biết trời cao đất dày!
“Ha ha ha! Thằng nhãi ngông cuồng lắm! Chàng trai trẻ, tôi phải nói rằng lá gan của cậu lớn phết đấy, nhưng mà cậu lại không có não! Tiền Đại Phú tôi mặc dù không phải là nhà giàu có ở Tu Hà, nhưng dưới trướng tôi có một công ty và mấy cái nhà máy, cộng vào cũng cỡ hàng chục triệu! Như vậy mà cậu còn dám so tiền với tôi?”
Tiền Đại Phú cao ngạo, lạnh lùng nói.
Tiêu Chính Văn cau mày, Tiền Đại Phú nhìn thẳng vào mắt anh, giống như đang cố làm cho đối phương sợ hãi, khiến ông ta càng thêm ngạo mạn!
So về độ nhiều tiền, ông ta chưa từng thua!
Dù sao, số tiền lương của tầng lớp lao động này quả thật là quá ít ỏi!
Một năm liều mạng làm việc, nhiều nhất cũng chỉ kiếm được một trăm nghìn tệ?
Nhưng mà, có lúc Tiền Đại Phú mời khách ăn một bữa cơm cũng đã tiêu tốn một trăm nghìn tệ rồi!
Đây là sự cách biệt về giàu nghèo, đây là sự cách biệt về địa vị!
Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn sau khi cau mày, lại nói một câu: “Chỉ có mấy chục triệu thôi à?”
“…”
Tiền Đại Phú nhất thời cạn lời!
Ý gì đây?
Mấy chục triệu còn ít sao?
Một thằng nhãi nghèo hèn như anh ta dựa vào đâu mà dám coi thường mấy chục triệu?
“Ha ha! Thằng nhãi, đừng sống chết làm màu nữa, sao nào, cậu coi thường mấy chục triệu của tôi à? Cậu có bao nhiêu? Tôi nghĩ tổng tài sản của cậu chắc cũng không vượt quá năm trăm tệ được đâu nhỉ?”, Tiền Đại Phú cười khẩy, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường!
Khương Vy Nhan cũng vội vàng kéo cánh tay của Tiêu Chính Văn, nói nhỏ: “Tiêu Chính Văn, chúng ta đi thôi, đừng so đo với loại người như ông ta”.
Tiêu Chính Văn đưa Na Na cho Khương Vy Nhan, nói một câu hiểm hóc, cười nhẹ nói: “Có thể không so đo, nhưng mà ông ta dám sỉ nhục người phụ nữ của anh, sỉ nhục tầng lớp lao động bình thường, vậy thì phải so đo chứ nhỉ”.
“Nhưng mà…”
Khương Vy Nhan còn định khuyên gì đó, nhưng Tiêu Chính Văn đã xoay người, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiền Đại Phú, nói: “Ông nói đúng, toàn thân tôi cộng lại không có đủ năm trăm tệ, tôi cũng không có nhiều tiền như ông chủ Tiền”.
Nghe thấy câu này, Tiền Đại Phú bật cười chế nhạo, nói: “Cậu biết là tốt, tôi cho vợ cậu một trăm nghìn mỗi tháng, điều kiện này rất tốt đấy, dù sao cậu ngủ với cô ta hay tôi ngủ với cô ta, đều như nhau cả mà”.
Tuy nhiên câu tiếp theo của Tiêu Chính Văn lại khiến Tiền Đại Phú kinh ngạc vô cùng!
Anh nói: “Tuy nhiên, tôi có một số thứ, không biết có thể so sánh được với khối tài sản mấy chục triệu của ông chủ Tiền hay không”.
Tiền Đại Phú cau mày, trong đôi mắt nhỏ toát ra sát khí lạnh lẽo, nói: “Cậu có thể có thứ gì đáng tiền được chứ?”
Tiêu Chính Văn chắp tay, đôi mắt sao lạnh lùng, nghiêm nghị, bình thản nói: “Ba trăm nghìn quân Bắc Lương!”
“…”
Tất cả mọi người đều im bặt!
Khương Vy Nhan ở gần Tiêu Chính Văn nhất, cô nhìn bóng lưng trước mặt, vẻ mặt đầy nghi ngờ!
Vừa nãy Tiêu Chính Văn nói gì cơ?
Ba trăm nghìn quân Bắc Lương?
Tiền Đại Phú sửng sốt, suýt chút nữa nghi ngờ rằng mình nghe nhầm rồi, ông ta trừng đôi mắt nhỏ, hỏi ngược lại: “Cậu nói cái gì cơ? Ba trăm nghìn… quân Bắc Lương?”
Tiêu Chính Văn bình thản nói: “Đúng vậy, đủ chưa?”
Do dự một lúc!
Tiền Đại Phú lập tức phá lên cười: “Ha ha ha! Thằng nhãi, cậu có biết vừa nãy cậu nói gì không? Ba trăm nghìn quân Bắc Lương? Cậu cho rằng mình là chủ soái Bắc Lương à? Cười chết mất thôi!”
Tiêu Chính Văn nhún vai, nói: “Vậy ông nhìn cái này đi?”
Nói xong, Tiêu Chính Văn lấy trong người ra một miếng lệnh bài màu vàng, bên trên có khắc hai chữ Bắc Lương, lệnh bài tướng quân!
Là lệnh bài tướng quân!
Trong tích tắc, Tiền Đại Phú hoảng sợ!
Ông ta không thể ngờ rằng, Tiêu Chính Văn lại có thể lấy ra được lệnh bài tướng quân của Bắc Lương!
Phịch một tiếng, Tiền Đại Phú lập tức quỳ xuống đất, cả người đổ mồ hôi lạnh, không ngừng run rẩy, ông ta dập đầu nói: “Thuộc hạ tham kiến vua, vua, vua, vua, vua… Bắc Lương!
Vua Bắc Lương?
Tiêu Chính Văn là vua Bắc Lương?
Khương Vy Nhan ở phía sau khẽ rùng mình, không thể tin được cảnh tượng trước mắt!
Đây là sự thật sao?