“Phong tỏa hiện trường, không ai được để lộ chuyện hôm nay ra ngoài. Ai dám để lộ thì sẽ bị bắt ngay!”
Ôn Bất Lâm uy nghiêm nói.
Phó tướng bên cạnh cũng đáp, sau đó lập tức đi ra lệnh cho cấp dưới.
Tất cả những người vây xem đều bị dẫn đến quân khu tiến hành xử lý một số việc còn lại.
Ôn Bất Lâm cũng nhanh chóng đến biệt thự, kính cẩn đứng trong phòng khách.
Tiêu Chính Văn vừa dỗ Khương Vy Nhan ngủ xong mới đi từ tầng hai xuống, nhìn thấy Ôn Bất Lâm đứng trong phòng khách, anh thuận tiện hỏi: “Xử lý sạch sẽ hết rồi chứ?”
Ôn Bất Lâm hơi cúi người nói: “Chủ soái Tiêu, tôi đã giải quyết xong rồi”.
Tiêu Chính Văn gật đầu tỏ ý Ôn Bất Lâm ngồi xuống, sau đó còn rót cho ông ấy tách trà cười nói: “Sau này ông đừng gọi tôi là chủ soái Tiêu nữa, tôi đã không còn là chủ soái nữa rồi, giờ chỉ là một dân thường thôi”.
Nghe thế Ôn Bất Lâm đứng bật dậy nói: “Không! Chủ soái, trong lòng tôi cậu mãi mãi là Đại nguyên soái của Hoa Quốc!”
Tiêu Chính Văn bất lực lắc đầu nói: “Ngồi xuống đi, ông giúp tôi chuyện này”.
“Chủ soái, mời nói”, Ôn Bất Lâm lại ngồi xuống.
“Trong thời gian này, ông sắp xếp vài người canh gác ở biệt thự và quanh công ty”, Tiêu Chính Văn nói.
Ôn Bất Lâm gật đầu nói: “Thuộc hạ biết rồi, tôi đi làm ngay đây”.
Dứt lời, Ôn Bất Lâm đứng dậy nhanh chóng ra khỏi biệt thự.
Còn Tiêu Chính Văn vẫn ngồi trong phòng khách, nhíu chặt mày nghĩ đến câu nói của ông Lương.
Nhà họ Đông Phương vậy mà lại có cường giả Thiên Thần…
Suy nghĩ một lúc, Tiêu Chính Văn lật mảnh giấy cũ của cuốn Thiên Sơn Thư Lục tiếp tục học hỏi.
Anh cố gắng nâng cao thực lực của mình nhanh nhất có thể.
Vì Tiêu Chính Văn cảm nhận được thế giới sắp xảy ra biến động, anh không còn nhiều thời gian nữa.
Tối hôm đó ở Long Kinh.
Lúc này ông cụ nhánh chính nhà họ Đông Phương đang cực kỳ tức giận.
Cả nhánh chính nhà họ Đông Phương cũng vô cùng phẫn nộ.
Vì ngay lúc nãy, quân khu Giang Trung gửi hai thi thể đắp vải trắng đến.
Một là Đông Phương Phong.
Một là ông Lương.
Lúc này trong phòng khách, mẹ của Đông Phương Phong nằm bò dưới đất gào khóc đau đớn: “Ngạo Hổ, ông phải báo thù cho con trai tôi… Nó còn trẻ như thế sao lại chết ở Giang Trung… Rốt cuộc là ai đã giết con trai chúng ta…”
Lúc này Đông Phương Ngạo Hổ đứng một bên, siết chặt nắm đấm, vẻ mặt đầy tức giận nhìn ông cụ đang ngồi trên ghế chủ vị nói: “Bố, Phong Nhi và ông Lương đều bị giết, đây là lời khiêu khích với nhánh chính nhà họ Đông Phương! Là mối thù nợ máu!”
Ông cụ ngồi trên ghế chủ vị cũng vô cùng phẫn nộ.
Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, dĩ nhiên cụ ta rất đau lòng.
“Cháu trai của tôi… dám giết cháu trai của Đông Phương Nguyên Hồng tôi, tôi thề không đội trời chung với cậu ta!”
Đông Phương Nguyên Hồng tức giận nghiến răng nói, tay siết chặt làm tay vịn gãy vụn.
Sau đó cụ ta đứng dậy nói: “Đưa thi thể Phong Nhi và ông Lương đến chỗ gia tộc, tìm người của gia tộc đòi lại công bằng cho nhánh chính chúng ta”.
Nghe thế Đông Phương Ngạo Hổ sửng sốt hỏi: “Bố, phải đến chỗ gia tộc thật ạ?”
Đông Phương Nguyên Hồng sầm mặt, lạnh lùng nói: “Không đi thì chúng ta phải thế nào? Ngay cả ông Lương cũng đã chết, chúng ta còn cách nào để trừng trị tên điên đó nữa sao?”
Đông Phương Ngạo Hổ nghe vậy cũng sa sầm mặt mày.
Sau đó một đám người hùng hổ khiêng thi thể Đông Phương Phong và ông Lương đến chỗ gia tộc Đông Phương.
Đây là một sơn trang có diện tích mấy nghìn mét vuông.
Lúc này trong sảnh lớn của sơn trang.
Đông Phương Nguyên Hồng dẫn theo Đông Phương Ngạo Hổ, bên cạnh là hai thi thể đắp vải trắng.
Xung quanh đều là các trưởng lão và những người quan trọng trong gia tộc Đông Phương.
“Đông Phương Nguyên Hồng, ông có ý gì đây?”, một ông lão trong đó cau mày hỏi.
Đông Phương Nguyên Hồng cúi người, quỳ gối nói: “Xin các vị trưởng lão gia tộc hãy làm chủ cho nhánh chính của tôi, làm chủ cho cháu trai tôi!”