Giờ khắc này huyết khí lao ra từ trong đất bao phủ lấy cả người trưởng lão Thanh Dương.
Tuy nhiên điểm khác biệt so với việc trưởng lão Thanh Dương thi triển trước đó là huyết khí lao ra từ trong đất hệt như một tia máu, tạo thành một bức màn sáng đỏ xung quanh trưởng lão Thanh Dương.
Cùng lúc đó trong không trung lại xuất hiện đám mây đỏ màu máu, nhưng trong đám mây đỏ đó lại không có tiếng sấm mà là âm thanh của thế gian.
Có tiếng kêu hót, có tiếng vui đùa của trẻ con, có tiếng kêu thảm thiết đau đớn khi sinh linh sắp lâm vào cái chết.
Tiêu Chính Văn tiến đến một bước đến trước mặt trưởng lão Thanh Dương, không có đòn tấn công mạnh mẽ nào, thậm chí không có một cú đánh nào cả, chỉ là một ánh mắt.
Khoảnh khắc Tiêu Chính Văn nhìn trưởng lão Thanh Dương, ông ta bỗng trợn mắt, đồng tử lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Cậu…”
Cổ họng trưởng lão Thanh Dương phát ra một tiếng không rõ.
Dường như ông ta đã dùng hết sức lực nhưng lại chẳng thể làm gì được một hậu bối.
Bản thân ông ta lại bị ánh mắt của Tiêu Chính Văn làm cho thần hồn bị thương.
Mọi thứ đều rất buồn cười.
Rõ ràng ông ta đã chú ý rất nhiều đến Tiêu Chính Văn, thậm chí ngay từ đầu đã bày bố mọi thứ nhưng kết quả thì sao?
Ông ta vẫn thất bại, hơn nữa còn bại hoàn toàn.
“Thật ra những gì ông bày bố đều như một màn kịch với tôi vậy, những tính toán của ông lại chẳng có tác dụng gì với thực lực tuyệt đối cả”.
“Tôi chưa từng xem không là đối thủ của tôi”.
Tiêu Chính Văn cười nhạo, ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng đập thẳng vào mắt trưởng lão Thanh Dương.
Ngay lúc này con ngươi trưởng lão Thanh Dương cũng dần không có tiêu cự, mái tóc vốn dĩ vẫn đen tuyền của ông ta lại biến thành màu trắng.
Làn da vốn dĩ vẫn có độ đàn hồi cũng thoáng chốc trở nên khô khốc.
Người đứng xem đã sững sờ nhìn cảnh tượng này.
“Trưởng lão Thanh Dương xong đời rồi ư?”
“Tôi thấy trưởng lão Thanh Dương vẫn còn chiêu cuối, không chừng sẽ kéo theo Tiêu Chính Văn chết cùng”.