“Anh phải nghĩ cho kỹ đấy, anh thật sự muốn dùng trận pháp đấu với tôi sao?” Ngạo Dương chế nhạo.
Hắn vừa dứt lời, một luồng sáng phóng ra, Ngạo Dương đã đi trước một bước.
Vô số thanh kiếm dài từ trên trời bay tới, toàn bộ hư không tràn ngập ánh sáng lạnh lẽo.
Có thể nói, mỗi thanh kiếm đều mang theo sát khí vô tận, giống như thần binh từ trên trời giáng xuống.
“Đây là phá thiên kiếm thuật của sư môn chúng tôi, đây mới chỉ là chiêu mở đầu thôi, không biết anh có dám tiếp chiêu này của tôi không?”
Ngạo Dương huênh hoang nhìn Tiêu Chính Văn.
Nghe vậy, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Chiêu thức đáng sợ này mới chỉ là chiêu mở đầu, nếu Ngạo Dương dùng hết sức để đấu thì kết cục sẽ như thế nào đây?
Điền Văn lúc này không còn mặt mũi nào nữa, nghĩ đến cảnh mình bại dưới tay đối phương, hắn nào còn mặt mũi đi gặp ông bà tổ tiên nữa?
Hắn là cậu chủ nước Tề, là Thiên Tử tương lai, là người kế thừa nước Tề.
“Chiêu thức này đã đánh bại rất nhiều cao thủ địa cầu các anh, còn không ít cậu chủ của các thế gia đều đã chết dưới chiêu thức này của tôi!”
“Cho đến hôm nay, chưa từng có ai đấu lại nổi chiêu này của tôi, thật khiến tôi thất vọng!” vừa dứt lời, Ngọa Dương lại tấn công Tiêu Chính Văn.
Vô sô kiếm khí giống như mặt trời chói lọi, bao phủ khắp mọi nơi, cả bầu trời đều bị bóng kiếm bao phủ.
Kiếm khí đáng sợ xé nát trời đất, dường như vũ trụ cũng theo vết nứt đó rơi xuống.
Nhưng lúc này, Tiêu Chính Văn cũng bắt đầu di chuyển.
Anh khẽ nâng cánh tay lên, bình tĩnh nói: “Trận pháp không gian này chỉ là hình thức khởi đầu cơ bản nhất, đệ tử Hoa Sơn ai cũng tinh thông trận pháp này!”
“Rầm!”
Vừa dứt lời, một tấm màn sáng bao phủ bầu trời, hoàng tuyền chảy xuống tạo thành một đạo kết giới vàng ngay trước mặt Tiêu Chính Văn.
Lúc này, trong nàm sáng có ngàn vạn khí tượng, tựa như ẩn chứa vô số thế thời, vô số vũ trụ, rộng lớn vô song.
Ngay cả những ngôi sao trên bầu trời cũng bị bức màn ánh sáng hấp thụ.
“Xẹt!”
Vô số bóng kiếm giống như tia chớp bắn về phía Tiêu Chính Văn, nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều bị bức màn ánh sáng vàng cản lại, sau đó phóng vào trong màn sáng rồi biến mất.
Ngạo Dương thay đổi sắc mặt, bởi vì những bóng kiếm đó là thật, hơn nữa chúng còn có liên kết với thân thể của hắn.
Nhưng lúc này, hắn lại hoàn toàn không thể cảm nhận được hàng trăm ngàn thanh kiếm kia.
“Chuyện này… sao có thể chứ? Trận pháp số một Hoa Sơn lại có thể dễ dàng phá vỡ kiếm trận của hắn sao?”