“Ken két!”
Tiêu Chính Văn nghiến răng phát ra tiếng ken két.
Nhưng câu cuối cùng của ông Lạc lại chọc đúng vào huyệt tử của Tiêu Chính Văn.
Đúng thế, chỉ cần ra tay thì Tiêu Chính Văn đang chống lại mệnh lệnh, cả nhà sẽ bị giết.
Nếu kháng chỉ thì sẽ bị gọi là kẻ phản nước.
Một mình anh thì không sao nhưng danh tiếng của tổ tiên từ xưa đến nay của nhà họ Tiêu, công lao của tất cả những người nhà họ Tiêu đều sẽ bị xóa sạch.
Không chỉ vậy mà bắt đầu từ giờ phút này cả nhà họ Tiêu sẽ bị người đời nhớ mãi với cái danh là kẻ phản nước.
Hơn nữa còn Khương Vy Nhan thì sao?
Đối mặt với sự truy đuổi của cả Hoa Quốc, anh có thể đảm bảo Khương Vy Nhan bình an vô sự không?
Không thể nào!
“Hừ! Tiêu Chính Văn, cậu còn non lắm, tôi khuyên cậu sau này cứ làm một người dân bình thường đi, nếu không tôi chỉ cần nhấc đầu ngón tay lên là có thể khiến cậu tan xương nát thịt”.
Ông Lạc đắc ý bật cười thành tiếng.
“Ầm ầm!”
Sấm chớp lóe sáng trên bầu trời, nụ cười của ông Lạc càng thêm dữ tợn trong đêm tối tĩnh mịch.
Lúc này cuối cùng Tiêu Chính Văn cũng cảm nhận được sự bất lực của ông nội vào năm đó.
Biết rõ là sẽ chết nhưng không thể thoát.
Biết rõ Thiên Tử bất công nhưng lại không thể phản kháng.
Bởi vì nhà họ Tiêu đã gánh vác quá nhiều trọng trách.
Tay Tiêu Chính Văn siết chặt con dao quân đội năm cạnh, cả người tỏa ra sát khí bừng bừng.
Nhưng anh lại không thể ra tay!
Nếu không mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng ông Lạc nói.
“Vua Bắc Lương, đừng hành động theo cảm tính, có những chuyện không phải kích động là có thể giải quyết. Còn một chuyện nữa, chúng ta xuống núi rồi tôi sẽ nói cụ thể với cậu, là chuyện liên quan đến quân Phá Long”.
Từ Kiêu Long khẽ nói.
“Cái gì? Quân Phá Long?”
Tiêu Chính Văn quay phắt lại nhìn Từ Kiêu Long.
Từ Kiêu Long khẽ gật đầu.
Ông ta là chủ soái chiến khu Đông Nguyên, đáng lẽ nên về nơi đóng quân của mình rồi, nhưng lần này lại đến Giang Trung với ông Lạc, chắc chắn trong đó có ẩn tình.
“Vua Bắc Lương, chúng ta đi thôi, dù sao cô Khương còn đang mang thai, ngộ nhỡ có chuyện gì thì cô Khương sẽ thế nào? Vua Bắc Lương, cậu sẽ bảo vệ gia đình nhỏ của mình bằng cách nào, vì một Đông Phương Viêm thì có đáng không?”
Từ Kiêu Long tận tình khuyên nhủ.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng đảo mắt nhìn Đông Phương Viêm và ông Lạc, hít sâu một hơi sau đó từ từ cất con dao quân đội năm cạnh vào.
“Làm vậy là đúng, mời!”
Từ Kiêu Long bước đến trước, làm tư thế mời với Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan.
“Tạm thời giữ mạng chó của mày lại, nhưng tao có thể đến lấy mạng mày bất cứ lúc nào”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói với Đông Phương Viêm.
Đông Phương Viêm run rẩy vì sợ hãi, giờ đã không còn hống hách như lúc nãy.