Arnold thậm cảm thấy khiếp sợ nhìn nơi đóng quân phía sau mình, sau đó thì thấy rất nhiều máy bay ném bom bay ngang qua trên đầu hắn thả tên lửa đạn đạo xuống khiến nơi đóng quân thành một đống đổ nát.
Mà sau trận nổ, hắn nhìn thấy một gương mặt từng khiến đại quân một triệu người của tám nước đều khiếp sợ.
Gương mặt này đã trở thành nỗi ám ảnh của hắn, khuôn mặt này đã khiến tất cả mọi người run rẩy, khuôn mặt này khiến bọn hắn sợ đến nghẹt thở.
Vua Bắc Lương, Tiêu Chính Văn!
Người đàn ông này lao thẳng vào nơi đóng quân của hắn như vị thần binh trên trời xuống, trong tay còn cầm hai khẩu súng trường tự động ngắm chuẩn xác vào những người xung quanh.
Người đàn ông liên tục cướp đi sinh mạng của những người khác hệt như thần chết.
Có không ít người muốn tiến đến ngăn Tiêu Chính Văn lại nhưng lúc này Tiêu Chính Văn như một vị chiến thần không ai có thể cản được anh.
Mỗi một phát súng đều có thể lấy đi sinh mạng. Để bảo vệ cho Arnold rút lui, quân đội liên hợp chỉ có thể lấy thân mình chặn trước nòng súng của Tiêu Chính Văn mong rằng có thể làm chậm tốc độ của Tiêu Chính Văn.
Nhưng Tiêu Chính Văn lại vô cảm giẫm đạp lên chúng. Sau khi hai khẩu súng hết đạn, anh vứt súng đi, nhặt súng của quân đội liên hợp lên rồi lại tiếp một đợt tàn sát mới.
Không ai có thể ngăn cản được bước chân của anh, hơn nữa mục tiêu của Tiêu Chính Văn rất rõ ràng, chính là Arnold!
“Chạy nhanh đi, hắn đến rồi!”
“Anh ta có còn là người không? Bắn, mau bắn đi! Anh ta là vua Bắc Lương, không cần quan tâm có bắn vào người của mình không. Chỉ cần có thể giết được anh ta, hy sinh nhiều người hơn cũng đáng!”
Chúng đã không còn quan tâm có làm chiến hữu của mình bị thương hay không nữa, giờ chỉ cầu mong có thể giết được Tiêu Chính Văn.
Bởi vì bộ dạng lúc này của Tiêu Chính Văn quả thật quá điên cuồng!
Đằng trước vừa giơ súng lên còn chưa kịp nổ súng thì đã bị Tiêu Chính Văn bắn ngả một đống người.
Tiêu Chính Văn lại rất nhanh chen chân vào trong quân đội của chúng, tay cầm hai khẩu súng lao về phía trước điên cuồng bắn.
Những người khác muốn bắn Tiêu Chính Văn một phát nhưng đạn của chúng lại không thể bắn trúng Tiêu Chính Văn mà lại bắn vào đồng đội của mình.
Tiêu Chính Văn linh hoạt lợi dụng đồng đội của chúng để chắn phía trước, thậm chí còn xách cả thi thể đồng đội chúng làm tấm khiên chắn trước mặt mình.
Trên chiến trường, Tiêu Chính Văn hệt như một cái máy giết người, bất kỳ đồ vật gì, vũ khí gì đều có thể phát huy tác dụng.
Bất kể là súng lục của địch hay thi thể của địch, vũ khí của địch nằm trong tay anh đều trở thành vũ khí giết người, hàng chục nghìn quân tụ lại, máu tanh tưởi ngàn dặm.
Arnold vừa rút lui vừa nhìn lại Tiêu Chính Văn.
Hắn không còn cách nào khác chỉ có thể trợn mắt nhìn Tiêu Chính Văn từng bước ép sát lại gần.
Cuối cùng Tiêu Chính Văn đi đến trước mặt hắn, Arnold cầm khẩu súng trong tay muốn nhắm bắn Tiêu Chính Văn.
Ngay lúc này, khẩu súng trong tay Tiêu Chính Văn lại bị kẹt đạn.
Đạn đã hết, đây là cơ hội tốt để đánh trả.
Ánh mắt Arnold lóe lên tia sáng, hơn nữa còn lên nòng muốn một phát bắn chết Tiêu Chính Văn.
Nhưng trong tay Tiêu Chính Văn lại xuất hiện con dao quân đội năm cạnh lóe lên ánh sáng lạnh lẽo trước một bầu trời đầy tuyết trắng, ngay tức khắc đánh về phía khẩu súng và tay Arnold.
Ngay sau đó, Arnold chỉ nhìn thấy một đôi mắt lóe lên màu máu, sau đó đầu hắn bị Tiêu Chính Văn một dao chém xuống.
Lúc này các binh sĩ liên quân đều vô cùng hoảng sợ.
Chúng không ngờ Tiêu Chính Văn sẽ đi vào quân địch lấy đầu của tướng lĩnh.
Lúc này Tiêu Chính Văn đứng trên một tảng đá đầy tuyết, một chân đá thi thể Arnold về phía liên quân, lớp tuyết nhuốm đầy màu đỏ, sau đó hét lên: “Kẻ xâm phạm đến Hoa Quốc đều phải chết! Hôm nay quân địch nào vượt qua biên giới thì đều phải chết!”