Thật ra ngay cả Trương Nguyệt Đông cũng không ngờ sau khi rời khỏi nhà họ Trương ở Thiên Sơn thì Thiên Tuyệt Trận lại có uy lực lớn như thế.
Hắn nhớ rõ khi ở Thiên Sơn, hắn cũng từng sử dụng Thiên Tuyệt Trận nhưng uy lực lại nhỏ hơn rất nhiều.
Nhìn cơn lốc xoáy dữ dội như vậy, còn mang theo tia chớp và tiếng hú lao thẳng đến chỗ Tiêu Chính Văn.
Trương Nguyệt Đông như thể đã thấy được cảnh tượng Tiêu Chính Văn chết thảm rồi.
“Xoẹt!”
Bỗng dưng các vì sao trên bầu trời bỗng sáng rực, sau đó con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn phóng ra, một luồng sáng lao thẳng vào trung tâm cơn lốc xoáy.
“Phá!”
Tiêu Chính Văn hét lên một tiếng, một luồng sáng bắn vào con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn từ chín tầng mây, con dao quân đội năm cạnh đâm xuyên vào trong cơn lốc xoáy.
Ầm!
Một âm thanh kinh thiên động địa vang lên, sau đó trong cơn lốc xoáy trên chạm chân trời, dưới nối liền mặt đất vang lên một tiếng kêu bi thương.
Sau đó cơn lốc xoáy đó suy yếu dần với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Trương Nguyệt Đông không dám tin nhìn cảnh tượng này, chỉ thấy một con dao quân đội năm cạnh vẽ ra một đường vòng cung vô cùng đẹp lao thẳng về phía mình.
Bụp!
Lần này màn sáng màu xanh trước mặt Trương Nguyệt Đông cũng không thể ngăn con dao lại được, con dao quân đội năm cạnh đâm thẳng vào vai trái hắn.
“Phụt!”
Một dòng máu bắn ra, cơ thể Trương Nguyệt Đông không tự chủ văng ngược ra đằng sau.
Tiếng “Bịch” rõ to vang lên, Trương Nguyệt Đông đập mạnh người xuống đất, đau đến nỗi hắn gần như sắp nghẹt thở.
Hắn đã kiêu ngạo thành quen ngay từ nhỏ, chưa từng bị thương nặng như thế, cả đầu vai trái sắp bị con dao quân đội năm cạnh đâm nát.
Trương Nguyệt Đông còn chưa kịp bò dậy thì một bàn tay lớn rất có lực túm lấy bả vai còn lại của hắn.
“Răng rắc!”
Một âm thanh rõ to vang lên, bả vai còn lại của Trương Nguyệt Đông cũng bị nghiền nát.
“A!”
Trương Nguyệt Đông đau đớn suýt ngất, cơ thể run lên không ngừng.