“Nhưng có lẽ chúng ta không thể khống chế tình hình tiếp sau đó. Các anh nên biết tôi là một người tham gia trong học viện võ thuật, cũng có một suất tham gia, không biết anh Tiêu có hứng thú không?”
Hai mắt Jason sáng lấp lánh, khuôn mặt lóe lên vẻ oán hận.
“Anh thay đổi làm tôi ngạc nhiên lắm đấy, tôi thật sự không nhìn thấy anh có thể đạt được lợi ích gì nữa”.
Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu tỏ ý từ chối.
“Tôi chỉ mong nó bị hủy diệt”.
Ánh mắt Jason hiện lên vẻ hiểm ác.
“Anh bạn, anh không sợ chết thật à? Gia tộc Asia Lanci không phải đều là kẻ ngốc đâu”.
Thương Nguyệt cười khẩy lạnh nhạt nói.
Mắt Tiêu Chính Văn lại sáng quắc nhìn Jason.
Trước khi nhận được hồi âm của Thiên Tử, Tiêu Chính Văn không thể can thiệp vào bất kỳ chuyện gì liên quan đến học viện võ thuật.
Dù sao chuyện này vô cùng quan trọng, chỉ có Thiên Tử mới quyết định được.
Nhưng ít nhất có thể mượn tay Jason tìm được Lục Hoài Viễn.
“Tôi tin tưởng thành ý của anh, nhưng Lục Hoài Viễn đang ở đâu?”
Tiêu Chính Văn bình thản hỏi.
“Ông Lục, ông ta… dù anh có gặp được ông ta cũng không thể dẫn ông ta đi, hai tên thuộc hạ của Quang Minh Tôn lúc nào cũng ở bên cạnh ông ta, chọn bừa một trong hai người thì cũng có thực lực sánh ngang với Emmanuel”.
“Bắt ông ta đi là ý nghĩ phi thực tế”.
Jason thành thật nói.
Hai người đó ai cũng là cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao, hơn nữa lại còn là cao thủ Quang Minh Tôn đích thân dẫn đi.
Tiêu Chính Văn gật đầu, cũng thầm tính toán, đúng lúc này một chiếc trực thăng bỗng xuất hiện trên mái của quán rượu.
Tiếng phành phạch vang trời, sau đó chiếc trực thăng đó đáp xuống chỗ đất trống cách quán rượu không đến một trăm mét.
Vài tên vệ sĩ mặc áo đen nhảy xuống khoang trực thăng rồi chạy thẳng về hướng quán rượu.
“Cậu chủ Jason!”