Chương 683: Nhà họ Đàm đến xin lỗi
Vừa nghe những điều này, Đàm Lệnh Hồ thở dài: “Haizz, nếu thật sự như vậy thì nhà họ Đàm chúng ta cũng chỉ đành cắn răng nuốt cục tức vào bụng”.
Đàm Lệnh Hồ vẫy tay, nói với Chu Nguyên Ngọ: “Phụ tá Chu, bắt Lưu Lôi lại, theo tôi đến nhà họ Khương ở Tu Hà”.
Lưu Lôi nghe vậy, mơ hồ khó hiểu hỏi: “Gia chủ Đàm, thật ra Lưu Lôi tôi một lòng trung thành với ông, nếu ông thật sự muốn san bằng nhà họ Khương thì tôi có thể trở thành trợ lực tốt nhất của ông”.
Đàm Lệnh Hồ lắc đầu, nói: “Không phải tôi tìm Tiêu Chính Văn trả thù, mà là muốn nhận tội, xin lỗi!”
Vừa dứt lời, Lưu Lôi trợn mắt há mồm kinh ngạc.
Gia chủ nhà họ Đàm ở Thượng Hỗ, tổng tư lệnh Cục chấp pháp Thượng Hỗ, vậy mà lại muốn đến Tu Hà đích thân xin lỗi nhận tội với Tiêu Chính Văn.
Toi rồi, xem ra hoàn toàn toi thật rồi!
Bây giờ đã là đêm khuya, trong bầu trời đêm, vành trăng khuyết bị che khuất, thỉnh thoảng có ánh trăng len lói, chiếu vào cửa sổ của vô số nhà dân.
Trên bầu trời đầy sao, có ngôi sao chớp sáng, vô cùng rực rỡ.
Đàm Lệnh Hồ dẫn theo Chu Nguyên Ngọ và Lưu Lôi, lái xe không ngừng nghỉ đến sân bay, ngồi chuyến bay gần nhất, nhanh chóng đến Tu Hà.
Thời gian với Đàm Lệnh Hà mà nói, chính là tương lai của nhà họ Đàm.
Nếu như Tiêu Chính Văn không hài lòng, nhà họ Đàm có thể bị năm chục nghìn binh lính san bằng trong nháy mắt.
Khoảng chừng hơn một tiếng sau, gia chủ nhà họ Đàm mới đến sân bay quốc tế Tu Hà.
Mà giờ phút này, người của Tu Hà đã nhận được tin tức, gia chủ nhà họ Đàm ngồi máy bay cả đêm chạy đến Tu Hà, không rõ mục đích, không rõ thời gian, ngay cả dẫn theo bao nhiêu người cũng không rõ.
Tống Hậu Lượng gọi điện thoại cho Tiêu Chính Văn, báo cáo tin tức này với anh.
Bây giờ anh ta đã nôn nóng đến mức như kiến bò trên chảo nóng, nhưng Tiêu Chính Văn lại yên lặng uống rượu Whisky.
Tiêu Chính Văn nói thẳng: “Tổng tư lệnh Tống, không cần lo lắng, mọi thứ đều trong tầm tay của tôi”.
Tiêu Chính Văn quyết tâm dẫn cả nhà Khương Học Bác đến nhà họ Khương xem kịch hay, suy cho cùng kể từ hôm nay, gia chủ nhà họ Khương sắp đổi chủ rồi.
Dưới sự bày mưu tính kế của Tiêu Chính Văn, Tống Hậu Lượng cũng chạy đến nhà họ Khương.
Mà lúc này, Khương Văn Kỳ lại không thể chợp mắt.
Gia chủ nhà họ Đàm đích thân đến, chuyện này tuyệt đối không phải tin tức tốt lành gì, thậm chí có thể sẽ trở thành mồi châm lửa khiến nhà họ Khương cận kề với bờ vực phá sản.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Tiêu Chính Văn đưa Khương Học Bác đến nhà họ Khương trước.
Khương Văn Kỳ chửi như tát nước: “Các người thì nhàn rỗi, ông hai nhà họ Đàm chết ở Tu Hà còn chưa được nửa ngày, gia chủ nhà họ Đàm đã chạy đến đây ngay trong đêm, chắc chắn đến không có ý tốt! Nếu trút giận lên đầu nhà họ Khương thì nhà họ Khương chúng ta thậm chí có thể phá sản ngay”.
Tiêu Chính Văn lại lạnh lùng nói: “Đợi là được!”
Khương Văn Kỳ lại nói: “Đợi, ngoài đợi ra, chúng ta còn có thể làm gì nữa sao? Lẽ nào cậu còn cho rằng gia chủ nhà họ Đàm thật sự sẽ vứt hết thể diện đích thân đến nhà họ Khương để nhận lỗi à”.
Chung quy thì Khương Văn Kỳ vẫn không tin, nhà họ Đàm này ở Thượng Hỗ là một doanh nghiệp giàu có có một không hai, tuyệt đối không thể tự hạ thân phận xin lỗi một nhà họ Khương không tên tuổi ở Tu Hà được.
“Gia chủ, Đàm Lệnh Hồ của nhà họ Đàm đến rồi”.
Một người làm ngoài cửa vào thông báo.
Khương Văn Kỳ hỏi: “Gia chủ nhà họ Đàm dẫn theo tổng cộng bao nhiêu người?”
Người làm đáp: “Dẫn theo tổng cộng hai người”.
Khương Văn Kỳ suy đoán: “Toi rồi, đây chắc chắn là thông điệp cuối cùng của gia chủ nhà họ Đàm”.
Khương Văn Kỳ vội vàng đi thẳng ra đại sảnh, định tiếp đón gia chủ nhà họ Đàm. Nếu thật sự không ổn thì đợi lát nữa vứt hết thể diện, quỳ xuống trước gia chủ nhà họ Đàm.
Khương Học Bác cũng đứng dậy định ra tiếp đón.
Nhưng Tiêu Chính Văn lại lạnh lùng nói: “Để ông ta đích thân đến đại sảnh nhận lỗi”.
Khương Học Bác nghe vậy, nghĩ tới nghĩ lui liền quay trở lại.
Khương Văn Kỳ liền nổi giận: “Để mặc gia chủ nhà họ Đàm bên ngoài, e rằng sẽ khiến nhà họ Đàm nổi giận. Đến lúc đó thật sự không có đường xoay xở nữa đâu”.
Khương Văn Kỳ xông thẳng ra cổng đón tiếp.
Không giống như trong tưởng tượng của ông ta, câu đầu tiên của Đàm Lệnh Hồ lại là: “Cậu Tiêu Chính Văn có ở đây không?”
Khương Văn Kỳ sững sờ hồi lâu mới chậm rãi lên tiếng: “Ở bên trong đại sảnh nhà họ Khương, vốn dĩ cậu ta cũng phải ra đón gia chủ Đàm, đặc biệt chuẩn bị xin lỗi gia chủ Đàm”.
“Không không!”
Đàm Lệnh Hồ vội xua tay: “Chuyện không phải như vậy, tối nay tôi đặc biệt đến nhà họ Khương ở Tu Hà, là muốn xin lỗi cậu Tiêu Chính Văn”.
Cái gì?
Gia chủ nhà họ Đàm thật sự đến tận nơi xin lỗi.
Nhất thời Khương Văn Kỳ không phản ứng kịp, một câu của Tiêu Chính Văn vậy mà thật sự khiến gia chủ nhà họ Đàm vượt hơn trăm dặm trong đêm đến nhà họ Khương xin lỗi.
Thấy Khương Văn Kỳ sững sờ, Đàm Lệnh Hồ vội cắt ngang: “Có thể đưa tôi vào gặp mặt không, tôi phải xin lỗi trước mặt cậu Tiêu Chính Văn”.
Khương Văn Kỳ chỉ đành đưa Đàm Lệnh Hồ vào đại sảnh nhà họ Khương.
Trong đại sảnh, Tiêu Chính Văn ngồi ngay ngắn trên ghế.
Đàm Lệnh Hồ quỳ phịch xuống: “Cậu Tiêu, cậu rộng lượng từ bi, tha cho nhà họ Đàm của tôi lần này đi. Chúng tôi cũng là bị tiền tài che mờ mắt, mới cho người đối phó nhà họ Khương”.
Tiêu Chính Văn nói lời châm chọc: “Tôi tự tay đưa con trai ông vào nhà giam”.
Khương Văn Kỳ vội đẩy Tiêu Chính Văn, tỏ ý anh đừng nhắc đến chuyện không hay, lựa lời tốt lành mà nói.
Kết quả, câu nói tiếp theo của Đàm Lệnh Hồ khiến Khương Văn Kỳ trợn mắt há mồm kinh ngạc.
Đàm Lệnh Hồ dõng dạc nói: “Đó là nó tự chuốc vạ vào thân, không thể trách cậu”.
Tiêu Chính Văn tiếp tục nói: “Tôi còn xử lý Lưu Lôi”.
Đàm Lệnh Hồ vẫy tay, ra lệnh cho Chu Nguyên Ngọ đưa Lưu Lôi lên, nói: “Lưu Lôi lại dám ra tay với cậu, cho dù cậu tha cho hắn thì nhà họ Đàm tôi tuyệt đối cũng không thể tha cho hắn. Hơn nữa, tôi cũng đưa hắn đến đây, giao cho cậu xử lý. Nếu cậu không nỡ ra tay thì Đàm Lệnh Hồ tôi sẽ bắn chết hắn, để hóa giải mối hận trong lòng cậu”.
Câu nói của Đàm Lệnh Hồ dọa Lưu Lôi sợ chết khiếp, vội vàng quỳ xuống van xin.
Lúc này, đúng lúc Tống Hậu Lượng từ bên ngoài chạy vào đại sảnh nhà họ Khương, vừa hay nghe thấy những lời này, kinh ngạc ngẩng đầu.
Tiêu Chính Văn liếc mắt nhìn Tống Hậu Lượng, Tống Hậu Lượng hiểu ý nói: “Nếu đã như vậy, cứ giao cho Tổng Cục chấp pháp giam giữ đi!”
Đàm Lệnh Hồ nở nụ cười: “Như vậy, càng tốt, càng tốt”.
Tiêu Chính Văn lại nói: “Ông hai của nhà họ Đàm – Đàm Bát Diệu, là tôi bắn chết chỉ với một phát súng”.
Trên mặt Đàm Lệnh Hồ hiện lên vẻ mặt đau khổ, nhưng vẫn nói: “Chú hai làm chuyện liều lĩnh, vừa hay nhận được sự dạy dỗ”.
Tiêu Chính Văn gật đầu: “Nếu đã như vậy, gia chủ nhà họ Đàm về đi! Ông quản Thượng Hỗ cho tốt là được, sau này đừng nhúng tay vào chuyện của Tu Hà”.
Đàm Lệnh Hồ dập đầu cảm ơn, đưa Chu Nguyên Ngọ trở về Thượng Hỗ ngay trong đêm.
Trên máy bay chuyên dụng, Chu Nguyên Ngọ nói: “Gia chủ, lẽ nào thật sự để thiếu gia ăn cơm tù cả đời sao?”
“Haiz!”
Đàm Lệnh Hồ thở dài, trên gương mặt lộ ra vẻ bất lực: “Thân phận của Tiêu Chính Văn không hề nhỏ, nếu vì thằng nhóc đó mà tiếp tục đối đầu với Tiêu Chính Văn, sợ rằng người chết không phải một mình ông hai nhà họ Đàm, mà là cả nhà họ Đàm đấy. Chuyện này tạm thời cho Tử Thạch một bài học đi!”
Chu Nguyên Ngọ không nói tiếp nữa, ông ta lựa chọn nghe theo quyết định của Đàm Lệnh Hồ.
Với nhà họ Đàm mà nói, Tiêu Chính Văn thậm chí có thể trở thành tai họa ngập đầu.