Chương 442: Chấn động giới võ thuật tỉnh
Sắc mặt Tiêu Chính Văn trở nên u ám, lúc này, Khương Vy Nhan cũng chạy từ sân nhỏ đến.
Thấy cảnh tượng trước mắt, cô ngây ra như phỗng, lộ vẻ kinh hãi, bụm miệng, vô cùng kinh ngạc.
“Chính Văn, chuyện… chuyện gì đây?”, Khương Vy Nhan sốt ruột lo lắng hỏi.
Bên kia, Từ Phân thấy Khương Vy Nhan tới thì oà khóc, hét toáng lên: “Vy Nhan ơi, cô tới rồi, suýt chút nữa là tôi và bố cô đã chết rồi…”
“Mẹ, chuyện gì vậy?”
Khương Vy Nhan vội dìu Từ Phân, tuy là mẹ kế nhưng suy cho cùng vẫn là mẹ.
Khương Vy Nhan vô cùng ngạc nhiên khi nhìn Khương Học Bác, đám người nhà họ Khương và Khương Văn Kỳ đang nằm dưới đất tựa vào lồng ngực Khương Mỹ Nghiên và Tiết Mai.
“Rốt… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Khương Vy Nhan hoảng hốt nhìn Tiêu Chính Văn.
Lúc này, người nhà họ Khương cũng vội vã hét lên:
“Vy Nhan, cô tới rồi! Cô mau khuyên Tiêu Chính Văn đi!”
“Phải đó! Không nên giết gia chủ Hàn, nếu không thì nhà họ Khương chúng ta thực sự xong đời mất!”
“Đắc tội nhân vật lớn ở tỉnh, dù là cả Tu Hà cũng không gánh vác nổi trách nhiệm đâu! Huống hồ nhà họ Khương nho nhỏ ở Tu Hà chúng ta!”
Nghe tiếng bàn tán không ngừng của mọi người, Khương Vy Nhan cũng hiểu được ngọn nguồn sự việc.
Nghĩ một hồi, cô nói với Tiêu Chính Văn: “Chính Văn, hay là bỏ qua cho gia chủ Hàn đi, suy cho cùng cũng không có hậu quả nghiêm trọng nào. Nhà họ Khương chỉ là một gia tộc nhỏ bé ở Tu Hà, không chọc nổi mấy nhân vật lớn và gia tộc lớn ở tỉnh đâu. Hơn nữa, giờ gia chủ Hàn đã như này, có lẽ cũng đã chịu trừng phạt thích đáng rồi”.
Nghe thấy vậy, Tiêu Chính Văn cau mày.
Hàn Lôi Long đang quỳ dưới đất dập đầu liên tục, gào lên: “Phải phải phải, tiểu thư Khương nói đúng, tôi đã nhận ra lỗi lầm của mình, mong cậu Tiêu rộng lượng tha mạng cho tôi! Sau khi quay về, chắc chắn tôi sẽ nói với mấy người bạn ở tỉnh, bảo bọn họ tuyệt đối không ra tay với nhà họ Khương, mong cậu Tiêu giơ cao đánh khẽ”.
Đám đệ tử của võ đường nhà họ Hàn đang quỳ dưới đất cũng không ngừng dập đầu xin tha thứ, cả người run bần bật!
Tiêu Chính Văn nhíu mày, nhìn Khương Vy Nhan rồi lạnh lùng nói: “Hàn Lôi Long, ông nhớ cho kỹ, cái mạng này của ông là vợ tôi cho! Cút về tỉnh đi! Nếu còn có lần sau thì nhất định tôi sẽ san bằng nhà họ Hàn và cả giới võ thuật ở tỉnh!”
Câu nói này của anh tựa như sấm rền, ầm ầm vang dội.
Hàn Lôi Long nhanh chóng dập đầu, hét lên: “Vâng vâng vâng! Tôi sẽ nghe theo lời dạy dỗ của cậu Tiêu!”
Dứt lời, ông ta được đám đệ tử dìu xuống, đưa theo hai thi thể của hướng dẫn viên có thực lực binh vương, rời khỏi nhà họ Khương!
Sau khi thấy Hàn Lôi Long rời đi, người nhà họ Hàn mới thở phào nhẹ nhõm!
Nhưng chỉ trong chốc lát.
Khương Văn Kỳ một mực giả chết lập tức nhảy dựng lên từ dưới đất, khuôn mặt ngập tràn vẻ vừa sống sót sau tai nạn, thở phào một hơi.
Sau đó ông ta tỏ vẻ căm hận xông đến, chỉ vào mũi Tiêu Chính Văn rồi bắt đầu mắng chửi: “Tiêu Chính Văn ơi là Tiêu Chính Văn! Mày xem đi, đều tại mày mà nhà họ Khương tao suýt chút nữa rơi vào cảnh diệt tộc rồi! Vậy mà mày còn có mặt mũi đứng đây, mày cút, cút mau!”
Khương Văn Kỳ mở miệng nói, đám người nhà họ Khương vốn bực mình cũng mắng tiếp:
“Đúng! Đều tại mày! Nếu không phải vì mày thì bọn tao sẽ quỳ dưới đất như chó chết xin người khác tha mạng sao?”
“Mẹ kiếp! Lớn tới chừng này rồi ông đây còn chưa quỳ trước ai bao giờ!”
“Lão gia, mau đuổi nó khỏi nhà họ Khương đi!”
Đối diện với lời quát tháo của mọi người, Tiêu Chính Văn chỉ lạnh lùng cau mày!
Sau đó, trong sự sửng sốt của mọi người, Tiêu Chính Văn giơ tay lên, bóp lấy cổ của Khương Văn Kỳ, nhấc cả người ông ta lên, lạnh lùng nói: “Khương Văn Kỳ, những lời này tôi không muốn nói lần thứ hai! Nể tình ông là bác cả của Vy Nhan nên tôi không giết ông. Nhưng nếu ông lại dám có ý đồ gì với vợ và con gái của tôi thì kết cục của ông chỉ có cái chết!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn ném Khương Văn Kỳ xuống đất khiến hai chân ông ta mềm nhũn, ngã phịch xuống đất!
Tiêu Chính Văn xoay người dẫn Khương Vy Nhan đang lưỡng lự rời đi.
“Văn Kỳ, ông không sao chứ?”
“Bố, bố sao rồi?”
Tiết Mai và Khương Mỹ Nghiên vội xông đến, đỡ Khương Văn Kỳ ngồi dậy.
Lúc này, Khương Văn Kỳ điên tiết, chỉ vào bóng dáng Tiêu Chính Văn đang rời đi rồi gào mồm lên: “Tiêu Chính Văn! Mày chẳng qua chỉ là con chó hoang, cậy có chút bản lĩnh liền coi trời bằng vung phải không? Nói cho mày biết, ở cái Hoa Quốc này còn có người giỏi hơn mày, mày đừng có mà vênh váo ngông cuồng! Sớm muộn gì cũng có ngày tao bắt mày quỳ trước mặt tao, dập đầu xin lỗi tao!”
…
Còn bên này, sau khi Hàn Lôi Long quay về tỉnh đã náo động cả giới võ thuật tỉnh!
“Sao cơ? Hàn Lôi Long bị người đánh gãy một chân ư? Võ đường nhà họ Hàn có năm trăm võ sĩ mà bị thương hơn bốn trăm sáu mươi người? Ba người hướng dẫn cấp binh vương đều chết hết sao?”
“Trời ơi! Không phải nhà họ Hàn này tới Tu Hà để dạy dỗ thằng ở rể nhà họ Khương nhỏ bé sao? Sao lại thành ra nông nỗi này rồi?”
“Hàn Lôi Long có thực lực quân vương huyền cấp hai sao đấy! Nằm trong top năm người mạnh nhất ở giới võ thuật tỉnh! Là tông sư võ đạo! Ai có thể đánh gãy chân ông ta thế?”
Bỗng chốc, cả giới võ thuật và nhiều gia tộc giàu có đều thảo luận về chuyện võ đường nhà họ Hàn!
Thậm chí có người manh động, bắt đầu chiếm đoạt địa bàn và tụ điểm buôn bán của võ đường nhà họ Hàn ở tỉnh!
Bởi vì, có thể nói là lần này võ đường nhà họ Hàn tổn thất tài nguyên nghiêm trọng!
Lúc này ở nhà họ Hàn, Hàn Lôi Long đang trong sảnh lớn, chân phải đã bó bột, bác sĩ bảo về cơ bản thì cái chân này đã bị phế bỏ!
Trong ngoài nhà họ Hàn, bóng người vội vã qua lại, cấp dưới không ngừng xông vào báo cáo, vài địa bàn và việc làm ăn của nhà họ Hàn đã bị gia tộc khác chiếm mất!
Hàn Lôi Long cũng bất lực.
“Bỏ đi, bỏ đi! Mau công bố ra bên ngoài, kể từ ngày hôm nay, nhà họ Hàn chính thức rút lui khỏi giới võ thuật tỉnh”.
Hàn Lôi Long xua tay nói, khoảnh khắc này ông ta cứ như đã già đi mười mấy tuổi!
Tông sư võ đạo hạng nhất ở tỉnh – Hàn Lôi Long lúc này như đã bước qua cái tuổi gần đất xa trời.
Tin nhà họ Hàn lui khỏi giới võ thuật truyền ra ngoài đã dấy lên một trận náo loạn ở tỉnh!
Nhà họ Hàn xưng bá mấy chục năm trong giới võ thuật đã lui như vậy ư?
Thực sự khiến người khác phải thổn thức!
Mà cùng lúc này!
Tại một cuộc hội nghị bàn tròn trong một võ đường thế giới ngầm
Mười mấy nhân vật đại diện của giới võ thuật tỉnh đã ngồi vào chỗ, còn có mười mấy võ sư của các võ quán lớn nhỏ cũng tề tựu đông đủ.
Đặc biệt ở hàng đầu tiên có năm chiếc ghế, lúc này đã có bốn người nam nữ có vóc dáng, tuổi tác không giống nhau ngồi xuống.
Một chỗ trống trong đó viết tên Hàn Lôi Long!
Bầu không khi trong cả võ đường trông có vẻ rất ngột ngạt!
Mọi người đều đang nhỏ giọng thảo luận gì đó.
Mà lúc này, ở phía sau từ từ xuất hiện tiếng gậy gõ xuống sàn!
Mọi người lập tức đứng dậy, liếc nhìn với ánh mắt vô cùng sùng bái!
Ngay cả bốn nhân vật đại diện cho tông sư đứng đầu giới võ thuật cũng mau chóng đứng dậy, kích động nhìn ông cụ đang đi tới!
Ông cụ khoảng chừng sáu bảy mươi tuổi, đầu bạc hoa râm, sắc mặt hồng hào, mặc bộ thái cực quyền màu trắng.
Bên đó còn có một thiếu nữ trẻ tuổi chừng mười bảy, mười tám tuổi cũng mặc đồ trắng giản dị, buộc tóc đuôi ngựa, trẻ tuổi xinh đẹp, vẻ ngoài ưa nhìn, tràn trề khí chất thuần khiết của một cô gái tuổi trăng tròn.
Ông cụ bước tới đằng trước, thản nhiên vẫy tay, ra ý mọi người ngồi xuống.
Sau đó, cụ ta ngồi trên ghế chủ trì ở chính giữa, lên tiếng: “Nếu mọi người đã tới đông đủ thì chúng ta bàn chuyện chính đi. Tôi cũng đã nghe nói về chuyện của nhà họ Hàn. Chuyện này đối với giới võ thuật mà nói đúng là một sự nhục nhã lớn! Do đó, tôi mới xuống núi, tụ họp mọi người tới đây là để cùng nhau nghĩ cách đối phó với thằng ở rể nhỏ bé Tiêu Chính Văn!”