Tiêu Chính Văn không nhiều lời, giơ tay lên, hai hình thái cực âm dương xuất hiện dưới chân Tiêu Chính Văn.
Nhưng lần này không phải là hút hết sinh khí vào người Tiêu Chính Văn mà là rút hơn nửa sinh khí ra khỏi người Tiêu Chính Văn rồi truyền sang cho Hạng Vũ.
Hạng Vũ đã thần trí không rõ đang nhanh chóng hồi phục với tốc độ cực kỳ nhanh.
“Không ổn! Mau ngăn cậu ta lại”, Tử Dư nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức hốt hoảng nói.
Nếu để Hạng Vũ hồi phục sinh khí thì không phải là chuyện đùa.
Dù sao đó cũng là Tây Sở Bá Vương, hôm nay để giết được Hạng Vũ mà Thiên Đạo Minh Ước đã tổn thất hết mấy ngàn đại tài.
Có thể nói ngoài Bạch Khởi và Mông Điềm, Hạng Vũ gần như là bất khả chiến bại.
Được Tử Dư nhắc, Tử Hằng và Tử Cống cũng lập tức nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề.
Lại vung thẻ tre thời xưa ra, nhưng lần này họ lại khai triển mặt sau chứ không phải mặt trước.
Chỉ thấy sấm sét đùng đùng, vô số thần lôi ngưng tụ lại một chỗ rồi đánh đến chỗ Hạng Vũ, nhìn thế tấn công dường như muốn tiêu diệt ông ta hoàn toàn bằng một đòn tấn công này.
Nhưng khí tức của Hạng Vũ cũng tăng lên, thoáng chốc ngay cả mây trên trời cũng phải tan ra, mặt trời, mặt trăng, sao trời cũng dần mất đi ánh sáng.
Lúc này Hạng Vũ như được hồi sinh lần nữa, nhưng cùng lúc đó ông ta cũng đang thiêu đốt thần hồn còn sót lại của mình.
Thấy thế, đám người Tử Cống đều lộ ra vẻ kinh hoàng.
“Giết!”
Một tiếng hét tức giận vang lên, Hạng Vũ tiến ra một bước, cây giáo Bá Vương lóe lên ánh sáng đáng sợ, xem thường mấy ngàn thần lôi đó, càng vượt xa sự bao vây tấn công của đám người Tử Cống.
Giáo được vung ra, một giáo đâm trúng vào người Tử Cống.
“Phụt!”
Lực quán tính cực lớn khiến nửa người trên của Tử Cống bị đánh cho nát tan.
Sức mạnh cực lớn khiến Tử Dư bên cạnh ông ta chấn động đến mức bị thương nặng, văng ra xa.
Hachiki Orochi cũng bị ảnh hưởng văng ra xa.
Lúc này Hạng Vũ như một con mãnh hổ được ra khỏi lồng, tạo ra thế tấn công nghiền ép đánh đến chỗ đám người Tử Cống.
Tử Hằng bên cạnh cũng bị khí thế quanh người Hạng Vũ làm cho bị thương.
Đây cũng chỉ là Tây Sở Bá Vương mới khôi phục đến khoảng một nửa của trước kia.
Chỉ một khí thế bảo vệ đã có thể làm Tử Hằng – người có thực lực mạnh nhất trong ba người bị thương.
Thấy Hạng Vũ siết chặt cây giáo Bá Vương trong tay chạy thẳng đến chỗ mình, Tử Hằng mặt không còn chút máu xoay người bỏ chạy về phía Tây Bắc.
Cùng lúc đó trời đất bỗng xuất hiện luồng sáng cực kỳ chói mắt.
Thần quang hoa lệ thoáng chốc đã hòa làm một thể với trời đất.
Bóng người cao lớn đó cũng dần biến mất theo ánh sáng hoa lệ đó.
Thoáng chốc bóng người từng tung hoành khắp nơi, bất khả chiến bại đã biến mất, ánh sáng hoa lệ đó cũng mờ nhạt dần.