Quả nhiên ba ngày sau, bên Chư Thiên Thần Giới chính thức mở đại hội truyền pháp.
Cùng lúc đó trong một ngọn núi khá sâu không xa nhà họ Trần, trận pháp Thiên Kính trải rộng khắp bầu trời chiếu tình hình Chư Thiên Thần Điện vào không trung.
Trận thế lần này của Chư Thiên Thần Giới rất lớn, không chỉ là tất cả mọi người ở ngoài lãnh thổ xem được rõ mà ngay cả bầu trời thế tục cũng chiếu cảnh tượng đại hội truyền pháp.
Mà thung lũng này chính là nơi cụ tổ đời trước của nhà họ Trần từng bế quan, thế nên xung quanh thung lũng này được bố trí trận pháp, khí tức cũng khác với bên ngoài.
Có thể nói nơi này là một thánh địa cực kỳ tốt để tu luyện.
Lúc này vài đại diện của các gia tộc không thể đến Chư Thiên Thần Điện đều đến thung lũng, nghe đại hội truyền pháp của Chư Thiên Thần Giới thông qua Thiên Kính chiếu hình ảnh trên thung lũng.
Không chỉ các thế lực lớn phái người đến học hỏi, ngay cả các thế lực ở các phương như nước Ngụy, nước Triệu, nước Tề cũng tập trung tại đây, đám người Khổng Cập cũng ngồi khoanh chân lại trong không trung.
Ngoài đám người Hồng Ấn còn đang dưỡng thương, hầu hết mọi người đều đến.
Thoáng chốc tất cả cao thủ và các quản lý cấp cao ở cả ngoài lãnh thổ đều trông chờ mười nhân tài hàng đầu của Chư Thiên Thần Giới.
Từng vầng sáng chiếu xuống nhân gian, không ít người đều vô cùng thành kính quỳ xuống.
Một thanh niên vóc dáng cao lớn chậm rãi bước trên bục cao trước Chư Thiên Thần Điện, chỉ thấy quanh người hắn được vầng sáng màu bạc bao bọc, cực kỳ chói mắt.
Tư thái của người kia giống Thiên Thần giáng trần khiến mọi người cảm thấy muốn tôn thờ.
Khoảnh khắc ánh mắt hắn lướt nhìn mọi người, hầu hết đều run sợ.
Chỉ ánh mắt này thôi cũng làm người khác cảm thấy kính sợ, so ra thì Tiêu Chính Văn quá mức bình thường.
“Người này còn nguy hiểm hơn cả Tiêu Chính Văn”, Ngụy Vinh Kỳ nói.
Đối phương không chỉ có khí thế ngút trời mà còn có sự uy nghi, chỉ một ánh mắt thôi cũng có thể khiến hắn cảm thấy sợ hãi.
Phải biết hắn là người có thực lực mạnh nhất trong bốn cậu chủ Chiến Quốc, hơn nữa có tâm lý tốt nhất.
Ngay cả hắn cũng bị lung động lòng tin vì một ánh mắt của đối phương, nghĩ cũng biết thực lực của người này đáng sợ thế nào.
Mặc dù ngay cả hắn cũng phải thừa nhận hiện giờ Tiêu Chính Văn là thiên tài đỉnh cấp trong thế hệ trẻ ở ngoài lãnh thổ, nhưng so với người này, anh thua kém không chỉ một bậc.
“Tôi nghĩ chưa chắc, Tiêu Chính Văn trước giờ luôn khiêm tốn, cậu ta là một người không thích lật hết tất cả con bài cuối nên mới làm cho người ta cảm thấy cậu ta giống một người bình thường”.
“Nếu Tiêu Chính Văn thể hiện hết khí thế của mình thì không yếu hơn người này”.
“Hơn nữa, trước khi đánh nhau, không đừng đánh giá rốt cuộc thực lực của Tiêu Chính Văn thế nào”, Long Cổ trầm giọng nói.
Mặc dù ông ta không biết kết quả trận chiến của Tiêu Chính Văn và đám người Hồng Ấn nhưng từ việc điện Thần Long không đến tham gia đại hội lần này, ông ta cũng có thể đoán được đám người Hồng Ấn không chiếm được lợi gì từ Tiêu Chính Văn.