Ngạo Dương nói vậy một phần là vì hắn không hề coi Điền Văn ra gì, loại hèn nhát như Điền Văn không xứng để hắn nhìn lần thứ hai.
Mặt khác, hắn cho rằng tu vi của mình có thể khiêu chiến với Tiêu Chính Văn.
“Đợi tôi? Lẽ nào anh không sợ phải trả giá đắt sao?” Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
Trước đây, Tiêu Chính Văn còn có thể nương tay với người ở vùng ngoài lãnh thổ, nhưng chắc chắn sẽ không tha cho người của Chư Thiên Thần Giới.
“Tôi đã được nghe danh anh, sức chiến đấu của anh rất mạnh, ngay cả Dạ Ma Thiên là sư phụ của tôi cũng phải khen ngợi, nhưng lần này, tôi sẽ chứng minh thuật pháp của Chư Thiên Thần Giới mạnh hơn rất nhiều so với trận pháp của địa cầu các người!”
“Loại rác rưởi như bọn họ thật khiến tôi thất vọng, có thể đấu với anh vài chiêu cũng coi như là không uổng phí!” Ngạo Dương tự tin nói.
Ngạo Dương không phải là kẻ ngốc, lời nói vô cùng nể mặt Tiêu Chính Văn, để ngộ nhỡ hắn thua thì Tiêu Chính Văn sẽ tha cho hắn một con đường sống.
Hơn nữa hắn còn nhấn mạnh hai chữ trận pháp, nói cách khác, Tiêu Chính Văn chỉ có thể dùng trận pháp ở địa cầu để đấu với hắn, không thể dùng thuật pháp.
Như vậy thì tỉ lệ thắng của hắn sẽ cao hơn một chút.
Trước đó, Ngạo Dương đã biết được vài tin tức về Tiêu Chính Văn thông qua Hồng Ấn và nhà họ Trần, điều đáng sợ nhất của Tiêu Chính Văn chính là khí tức của rồng.
Mỗi lần đều dùng khí tức của rồng trút lên thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ, hoặc kiếm Tần Vương để đánh bại kẻ địch chỉ bằng một chiêu.
Nhưng nếu Tiêu Chính Văn chỉ có thể sử dụng trận pháp thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác, một mặt, Tiêu Chính Văn đã bó chân bó tay rồi, mặt khác, trận pháp và thuật pháp không giống nhau, trận pháp cần thời gian bày trận, như vậy thì Ngạo Dương sẽ chiếm ưu thế hơn.
Mặc dù Ngạo Dương nghi ngờ chuyện Tiêu Chính Văn gần như bất khả chiến bại qua lời kể của Hồng Ấn và nhà họ Trần, nhưng hắn cũng không dám mạo hiểm tính mạng đối đầu trực tiếp với Tiêu Chính Văn.
Rõ ràng là hắn vẫn đề cao bản thân mà đánh giá thấp Tiêu Chính Văn, thật ra thứ đáng sợ thực sự của Tiêu Chính Văn không phải là khí tức của rồng mà là đạo cảnh của anh.
Những chiêu thức đó có thể đem theo khí tức của rồng, không phải là từ kiếm Tần Vương hay thanh giáo Liệt Long màu đỏ, mà là vì Tiêu Chính Văn đã lĩnh ngộ được cảnh giới Quy Chân, vì vậy mới có hiệu quả gấp bội.
“Được thôi! Trận pháp cơ bản nhất của Hoa Quốc chúng tôi cũng đủ để giết anh rồi!” Tiêu Chính Văn chế nhạo.
“Cậu Tiêu, cậu đừng bất cẩn, thủ đoạn của người này không phải là thứ trận pháp có thể…”
“Câm miệng!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn người vừa lên tiếng, trầm giọng nói: “Không ai dạy dỗ, học nghệ không tinh mà lại dám nói trận pháp của Hoa Quốc không ổn? Các người mới chính là kẻ bất tài!”