“Chuyện này… đi đâu để tìm một người giống y hệt như Tiêu Chính Văn đây? Dù gì trong thiên hạ có ai là không biết tới Tiêu Chính Văn cơ chứ?”
Ông Lư vẫn không yên tâm, có thái độ hoài nghi với kế sách của Lâm Thiên Đức.
“Ông Lư, Quỷ Y Môn của tôi không chỉ biết dùng độc mà còn biết cải trang nữa! Bảo người nhà họ Trương giả mạo Tiêu Chính Văn, đi làm chuyện xấu một cách trắng trợn trong tỉnh Xuyên, dù có bắt được người thì ai dám làm gì người nhà họ Trương cơ chứ?”
Ồ!
Ông Lư nghe đến đây, đầu óc cũng trở nên linh hoạt.
Không sai, loại người như ông Lạc đương nhiên sẽ bị giết vì chỗ dựa phía sau quá yếu ớt!
Thế nhưng người nhà họ Trương lại là người canh giữ phần mộ của Tổ Long!
Dù có là Thiên Tử thì cũng không dám phán bọn họ tội chết!
Bao nhiêu năm hay, không phải Thiên Tử vẫn ưu ái người nhà họ Trương đó sao?
“Ừ!”
Nghĩ tới đây, ông Lư gật đầu lia lịa, trên mặt cuối cùng cũng nở nụ cười, vỗ lên vai Lâm Thiên Đức rồi nói: “Ai cũng nói trời sinh tôi tài giỏi, giờ xem ra môn chủ Lâm cũng không tồi! Cứ theo ý của ông, bảo cậu ta tới gặp tôi!”
Lâm Thiên Đức đáp lời, vội vàng rút điện thoại ra, mãi một lúc lâu mới tìm ra được một số điện thoại lạ, rồi gọi đi.
Chẳng mấy chốc, đầu dây bên kia truyền đến một loạt âm thanh vô cùng hỗn tạp, bên trong vừa có tiếng nhạc vừa có tiếng cười đùa của mấy cô gái trẻ.
Lại thêm mấy giây nữa mới truyền đến âm thanh thở dốc của một thanh niên: “Môn chủ Lâm, có phải lại có loại thuốc đặc hiệu gì rồi không? Viên thuốc đỏ này dùng lâu quá, cũng hơi mất tác dụng rồi.
Lâm Thiên Đức cười nói: “Ha ha, cậu Trương đừng lo lắng, lần này tôi tìm cậu là có chuyện lớn”.
Chuyện lớn?
Trương Nguyệt Đông nhíu mày, hắn rất rõ con người Lâm Thiên Đức, cụ ta tìm hắn thì có thể có chuyện lớn gì được chứ?
Môn chủ của một tông môn nhỏ nói đến tiền thì không có, thể diện thì lại càng không.
Ai có thể có thể diện hơn nhà họ Trương?
“Ồ? Vậy tôi muốn nghe thử xem môn chủ Lâm tìm tôi có chuyện lớn thế nào, nhưng nói trước nếu làm tôi không hài lòng thì tiền thuốc lần tới, hê hê…”
Trương Nguyệt Đông nở nụ cười đầy ẩn ý.
“Đương nhiên rồi!”
Lâm Thiên Đức vỗ ngực bôm bốp đảm bảo.
“Cậu Trương, cậu từng nghe đến Tiêu Chính Văn chưa?”
Tiêu Chính Văn?