Tiêu Chính Văn vừa nói thế, Tần Vũ sửng sốt chốc lát rồi liên tục gật đầu nói: “Đúng thế, bây giờ lãnh thổ nước Hùng đã rơi vào tay huyết tộc, hơn nữa bán đảo Mi An giờ…”
Nói đến đây Tần Vũ lo lắng lắc đầu.
Lúc này bán đảo Mi An đã không còn gì nữa.
Cả bán đảo Mi An có hơn mấy mấy tỷ người?
Bây giờ ngay cả một con vật sống cũng không tìm được chứ đừng nói là người.
Có thể nói bây giờ các nước nhỏ xung quanh Hoa Quốc đều đã thất thủ trong thời gian ngắn.
Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Đây thì đúng rồi, lực lượng hiện tại của họ khá phân tán, không dám chống lại quy tắc của võ tông Hoa Quốc, thế nên mới kéo chúng ta lại bằng cách làm hòa”.
“Đợi đến khi chúng khống chế được toàn bộ các nước xung quanh thì lúc đó cũng là lúc trở mặt với chúng ta”.
Tần Vũ cũng rất đồng tình với những lời Tiêu Chính Văn nói, có thể chín mươi phần trăm Thiên Tử cũng vì nhìn thấy được điều này mà đã dặn dò anh ta mấy lần, cho dù Tiêu Chính Văn có ở đó hay không cũng không thể cúi đầu chịu thua trước người huyết tộc.
“Họ chỉ đích danh nhà họ Lý, nhà họ Trương và người nhà họ Chu?”, Tiêu Chính Văn tiện thể nói.
“Đúng thế”.
Tần Vũ gật đầu đáp, nếu nói nhà họ Chu vì làm hỏng chuyện tốt chiếm cứ Sơn Thành, thì nhà họ Trương và nhà họ Lý chỉ là tổ nghiệp cố thủ, không có lý do để chúng phải kiêng dè như thế mới phải.
“Nhà họ Lý và nhà họ Trương đều là gia tộc ngoài lãnh thổ, nếu khống chế họ trong lòng bàn tay thì có thể khiến các gia tộc ngoài lãnh thổ dành cho huyết tộc không ít chỗ tốt, nhưng nhà họ Chu thì có gì có giá trị?”
Đây mới là điều mà Tiêu Chính Văn vẫn luôn cảm thấy khó hiểu.
Đám người huyết tộc cũng đã là quái vật già sống mấy trăm năm, chắc chắn có tầm nhìn chiến lực, để giết được tộc nhân thì nên phải đến giới chính trị Hoa Quốc nịnh nọt mấy nhân vật nhỏ không có danh tiếng.
“Cậu Tiêu, tôi nghĩ tôi có thể trả lời cậu về chuyện này?”
Chu Hạo Nhiên tiến đến trước tiếp lời.
“Gì cơ?”
Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn Chu Hạo Nhiên.
“Thật ra chuyện này là một bí mật lớn trong hàng nghìn năm nay. Sở dĩ nhà họ Chu chúng tôi có được ngày hôm nay cũng đều có liên quan đến bí mật này”.
Chu Hạo Nhiên trầm giọng thở dài.
“Gì cơ?”
Tiêu Chính Văn cau mày nói: “Ông Chu, mong ông biết thì cứ nói”.
Chu Hạo Nhiên cười khổ nói: “Dĩ nhiên là bây giờ ngoài cậu Tiêu ra không có ai có thể cứu nhà họ Chu chúng tôi, tất nhiên tôi sẽ không giấu giếm điều gì”.
Nói rồi Chu Hạo Nhiên sải bước vừa đi vừa nói: “Thật ra chúng tôi và huyết tộc không có thù oán gì, mà có liên quan đến liên hôn với Hán Hung”.
“Liên hôn của Hán Hung?”
Ngay cả Lý Chính Đạo cũng ngạc nhiên.
Không ngờ lai lịch của nhà họ Chu lại thâm sâu khó lường hơn cả nhà họ Lý.
“Đúng thế, chắc các vị cũng đã từng nghe đến tổ tiên nhà họ Chu tôi rồi chứ, Chu Bột”.
Chu Hạo Nhiên vừa nói thế, mọi người đều nhìn ông ta bằng ánh mắt kinh ngạc.
“Tướng quân Chu Bột dẹp loạn cuộc nổi loạn thất vương?”
Tiêu Chính Văn hỏi.