Jeanio giơ tay tát cho Giáo Hoàng một cái, sau đó quay đầu đi, lạnh lùng nói: “Điền Kỵ không công nhận Tiêu Chính Văn, mà bên phía Vạn Kiếm Cốc cũng đã cử người đưa tin tới, dù chúng ta có làm thế nào thì bọn họ cũng đều không nhúng tay vào!”
“Thậm chí sẽ còn âm thầm tương trợ!”
“Tiêu Chính Văn ơi Tiêu Chính Văn, cậu nhất định sẽ phải trả giá cho chuyện ngày hôm nay!”
Vừa nói dứt lời, Jeanio đã tung ra một nắm đấm đánh nát bảo vật cổ trước mặt!
Thánh Hoàng bị Jeanio tát cho một bạt tai, chỉ dám giận chứ không dám nói!
Thánh Hoàng vừa xoa bên má bị đánh sưng húp, vừa run giọng nói: “Đại nhân Jeanio, tên Tiêu Chính Văn đó hiện giờ đã là cao thủ Thiên Cảnh, theo tôi thấy, hay là bỏ…”
“Bỏ đi? Hừ! Chỉ mới ở ngưỡng Thiên Cảnh thôi mà, thật sự coi bản thân là đỉnh cao ở vùng ngoài lãnh thổ rồi sao? Tôi phải nhìn xem một cao thủ Thiên Cảnh như cậu ta đối diện với đỉnh cao Thiên Cảnh cấp hai, khoảng cách tới cấp ba cũng chỉ còn một bước nữa như đại nhân Elon kiểu gì!”
Jeanio lại lên tiếng.
Bên phía Tiêu Chính Văn, anh vừa mới trở về Đế Khư đã được biết nhà họ Trần cử người tới mong được gặp.
Lúc này, một ông lão đang ngồi trong Vọng Tiên Đình của Đế Khư, yên lặng đợi Tiêu Chính Văn trở về.
Thấy Tiêu Chính Văn đang tiến về phía mình, ông lão vội vàng đứng dậy, chắp tay hành lễ: “Kính chào cậu Tiêu!”
“Nhà họ Trần cử ông tới à?”, Tiêu Chính Văn liếc nhìn ông lão, lên tiếng hỏi.
“Cậu Tiêu quả nhiên dự đoán như thần, tôi tên là Trần Đức Chí!”, ông lão cười đon đả nói.
“Không biết ông cụ tới đây có chuyện gì?”, Tiêu Chính Văn ngồi lên sô pha, nói.
Trần Đức Chí hơi ngơ ngác, sau đó lại chắp tay nói: “Cậu Tiêu, cảm ơn cậu đã chăm sóc cho Trần Huy Tổ suốt khoảng thời gian vừa qua, giúp cho con cháu nhà họ Trần chúng tôi không bị ức hiếp!”
Trần Huy Tổ bên cạnh lại đang nhìn về phía Tiêu Chính Văn với vẻ hổ thẹn.
Ông ta đương nhiên hiểu rõ, nhà họ Trần bảo ông ta trở về vào thời điểm này là có ý đồ khác, lần này nhà họ Trần đưa ra điều kiện hết sức mê người, hơn nữa còn là Trần Đức Chí đích thân tới đón ông ta, khiến cho ông ta thật sự chẳng thể cự tuyệt thẳng mặt.
Thật ra Trần Đức Chí này còn là ông nội của ông ta, mặc dù tu vi chỉ ở ngưỡng Đại Đế, thế nhưng đó dẫu sao cũng là trưởng bối của mình!
Ban đầu lúc Trần Huy Tổ bị chủ nhánh chính của nhà họ Trần đuổi đi, Trần Đức Chí không có ở nhà, vậy nên trong lòng Trần Huy Tổ, Trần Đức Chí vẫn là người có chút địa vị.
Mà nhà họ Trần cũng đang lợi dụng điểm này nên mới cử Trần Đức Chí tới thuyết phục Trần Huy Tổ.