Tiêu Chính Văn nở một nụ cười vô hại, chậm rãi giơ cánh tay lên, người đàn ông mặc đồ đen khám xét khắp người Tiêu Chính Văn một lúc, không phát hiện ra bất cứ bất thường gì mới cho Jason và Tiêu Chính Văn rời đi.
Đi qua hành lang tới một ngã rẽ, một tên đàn ông da trắng liếc mắt nhìn Jason, phất tay nói: “Đi theo tôi, ông Lục đang đợi anh!”
Nói xong, hắn dẫn Jason và Tiêu Chính Văn tiến về phía một căn phòng tổng thống ở phía cuối hành lang.
Khi cẩn thận quan sát nhân viên bảo vệ xung quanh, Tiêu Chính Văn không khỏi cau mày.
Đừng nói là cường giả ở cảnh giới Thiên Vương, ngay cả một người ở cảnh giới chủ soái cũng chẳng có.
Bên cạnh Lục Hoài Viễn không thể không có cao thủ!
“Anh Tiêu, ở bên trong!”
Jason dường như nhìn ra suy nghĩ của Tiêu Chính Văn, nên nhỏ giọng nói mấy câu bên tai Tiêu Chính Văn.
Mãi tới khi đẩy cửa phòng, Tiêu Chính Văn mới chú ý có hai gã đàn ông da trắng đang đứng sau lưng người đàn ông trung niên Hoa Quốc, bọn chúng đều là cao thủ trong số cao thủ!
Chỉ riêng hơi thở cũng đủ để khiến người ta kinh sợ.
“Ông Lục, rất vui được gặp mặt!”
Jason nở nụ cười thân thiện với người đàn ông trung niên, sau đó quơ túi văn kiện trong tay.
“Cậu chủ Jason, không phải cậu nói Tiêu Chính Văn đã chết rồi sao? Vậy cậu ta là ai?”
Sắc mặt Lục Hoài Viễn đột nhiên đanh lại, chỉ tay vào Tiêu Chính Văn.
Khi Lục Hoài Viễn vừa dứt lời, hai người đàn ông da trắng một trái một phải chặn đường lui của Tiêu Chính Văn.
Hai luồng sức mạnh không thua kém gì cường giả cảnh giới Thiên Vương bốn sao vững vàng khóa chặt Tiêu Chính Văn lại.
“Ông Lục, đây… đây chắc là hiểu lầm nhỉ, anh ta… anh ta là lính đánh thuê tôi bỏ một số tiền lớn ra để mời đến bảo vệ sự an toàn cho tôi thôi”.
Jason thấy không ổn cũng hoảng sợ mặt mày tái nhợt, vội giải thích với Lục Hoài Viễn.
Nghe thế Lục Hoài Viễn bật cười.
“Trên bức ảnh này chắc hẳn là vua Bắc Lương nhỉ?”
Lục Hoài Viễn vừa nói vừa lấy một tấm ảnh ra lắc lư trước mặt Jason và Tiêu Chính Văn.
“Mấy người các cậu thích tự cho mình thông minh, mối quan hệ giữa Tiêu Chính Văn và Nguyệt Ảnh vừa là bạn vừa là thù, Nguyệt Ảnh không có lý do gì để giết Tiêu Chính Văn, đúng chứ vua Bắc Lương?”
Lục Hoài Viễn chắp hai tay ra sau lưng, nở nụ cười hung ác nhìn chằm chằm cảnh đẹp ngoài cửa sổ.
Cả mười tám tầng đều bị ông ta bao vây khắp nơi.