Khương Vy Nhan nhắm mắt lại, nghiến chặt răng.
“Đó là máy quay đấy! Tôi sẽ đăng cả quá trình ông đây chơi cô lên mạng để người trên thế giới này đều được ngắm nhìn ông đây chơi cô thế nào. Còn thêm phụ đề vào cho cô nữa, nói cho tất cả mọi người biết cô là vợ của vua Bắc Lương - Tiêu Chính Văn!”
“Đồ khốn nạn!”
Khương Vy Nhan tức đến mức nước mắt lưng tròng, nghiến răng nghiến lợi trợn mắt nhìn Đông Phương Viêm.
“Có trách thì chỉ có thể trách Tiêu Chính Văn không biết tốt xấu dám khiêu khích với bốn gia tộc lớn bọn tôi. Hừ! Hắn xứng sao? Ngay cả Thiên Tử cũng phải vuốt mặt nể mũi với bốn gia tộc lớn, hắn tuổi gì mà dám giết người nhà họ Đông Phương!”
Đông Phương Viêm vung tay lên tát Khương Vy Nhan một bạt tai.
Tiếng bốp rõ to vang lên, Khương Vy Nhan chỉ thấy đầu óc choáng váng, trời đất xoay chuyển…
“Hừ, cảm giác này không dễ chịu nhỉ? Lát nữa, cô sẽ rất hưởng…”
Ầm!
Đông Phương Viêm chưa nói hết câu thì cửa căn phòng đã bị đạp mở toang, cánh cửa bay về phía Đông Phương Viêm.
“Rầm!”
Dù sao Đông Phương Viêm cũng ở cảnh giới tông sư, phản ứng cực kỳ nhanh nhạy, ngay lúc cánh cửa đó sắp đập vào gáy thì hắn đột nhiên xoay người lại đấm vỡ cánh cửa.
Cánh cửa gỗ vỡ nát thành vô số vụn gỗ.
“Ai?”
Đợi vụn gỗ tan bớt, Đông Phương Viêm cởi kính gọng vàng xuống, quay đầu lại nhìn phía sau.
Lúc hắn nhìn rõ người đứng phía sau là vua Bắc Lương – Tiêu Chính Văn thì lông tơ trên người đều dựng đứng cả lên.
Chuyện này… chuyện này sao có thể chứ?
Dù Tiêu Chính Văn có may mắn sống sót thì cũng không thể nào không bị một chút thương tích như vậy được.
“Mày… sao mày… sao mày lại không hề hấn gì hết thế?”
Đông Phương Viêm khiếp sợ đến mức mặt mày trắng bệch, bàn tay đè lên vai Khương Vy Nhan cũng vô thức buông ra.
“Chồng ơi! Chồng…”
Khương Vy Nhan thấy Tiêu Chính Văn đến liền vội vàng chạy ra sau lưng Tiêu Chính Văn.
“Người nhà Đông Phương ư?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Đông Phương Viêm nói.
Đông Phương Viêm cứ lùi mãi đến góc tường mới mất tự nhiên nói với Tiêu Chính Văn: “Tiêu Chính Văn, mày đừng qua đây! Bây giờ mày đã không còn là vua Bắc Lương nữa rồi!”
“Hơn nữa, tao cảnh cáo mày, nếu mày dám động vào tao thì nhà họ Đông Phương… Không! Là bốn gia tộc lớn tuyệt đối sẽ không tha cho mày. Mày phải nghĩ cho kỹ hiện giờ trong tay mày đã không còn binh quyền nữa”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Đông Phương Viêm nói: “Lúc nãy cánh tay nào của mày đã đụng vào người vợ tao?”
Đông Phương Viêm nuốt nước bọt, nới lỏng cà vạt ra, mặt trắng bệch nói: “Tiêu Chính Văn, mày… mày định làm gì? Tao cảnh cáo mày, cao thủ nhà họ Đông Phương đang trên đường đến, mày… mày tốt nhất nên tránh… tránh tao…”
Xoẹt!
Không để Đông Phương Viêm nói hết câu, một luồng sáng bắn ra từ tay Tiêu Chính Văn.
Con dao quân đội năm cạnh lóe lên tia sáng lao về phía Đông Phương Viêm.
“A! Tiêu Chính Văn, ông đây liều mạng với mày!”
Đông Phương Viêm sợ hãi đến mức thần trí không còn rõ ràng nữa, đừng thấy hắn là cao thủ cảnh giới tông sư mà lầm, Đông Phương Viêm biết rõ tông sư chẳng là gì trong mắt long soái năm sao cả.
Nhưng hắn không hề hay biết Tiêu Chính Văn đã bước vào cảnh giới Bán Bộ Thiên Vương địa cấp ba sao!
Tông sư chỉ là một con kiến với Tiêu Chính Văn, có thể giết chết tức tưởi bất cứ lúc nào.
Ham muốn sống sót mạnh mẽ của Đông Phương Viêm khiến hắn bùng nổ tiềm năng chưa từng có trước đó, nhưng đối mặt với con dao quân đội năm cạnh thì chút tiềm năng đó của hắn chẳng đáng nhắc đến!
“Phụt!”
Con dao quân đội năm cạnh lóe sáng đâm vào vai trái Đông Phương Viêm.
Sau đó lại đâm sâu xuống với góc độ kỳ lạ.