Không khó để nhận ra từ trong ánh mắt của hai người, từng từ từng chữ đều xuất phát từ tận đáy lòng!
“Thôi được rồi, hai vị đã tận tâm vì đất nước, cả đời cũng chẳng có bao nhiêu của để dành, thế này đi, tôi ban cho mỗi người một trăm mẫu ruộng phì nhiêu để hai người có thể an nhàn tuổi già, được chứ?”
Thiên Tử định hạ chỉ.
“Không!”
“Hai ông già chúng tôi ăn tiêu cũng chẳng bao nhiêu, lương hưu của quốc gia là đủ rồi!”
Hai người đồng thanh lên tiếng, khéo léo khước từ!
“Ha ha!”
Ông lão ở Côn Luân khẽ gật đầu nói với Giang Vạn Long và Tần Hán Quốc: “Không tệ, không tệ! Nếu như mấy người rảnh rỗi không có gì làm, chi bằng đi theo tôi trở về Côn Luân sống nốt những ngày tháng đời người ở chốn bồng lai tiên cảnh!”
Giang Vạn Long và Tần Hán Quốc cùng quay đầu nhìn ông lão.
“Cũng hay đấy! Nhưng mà… chúng tôi chỉ là người phàm tục!”
Giang Vạn Long ưng thuận trước.
Mặc dù không biết xuất thân của ông lão, nhưng mỗi hành vi cử chỉ của người này rõ ràng đều cao siêu hơn người!
Dù là Thiên Tử cũng phải nhìn ông lão này bằng con mắt khác!
“Ai mà không phải kẻ phàm phu cơ chứ?”
Ông lão khẽ gật đầu, sau đó nói với Võ Thí Thiên: “Thằng nhóc, cậu đã trốn được hai kiếp nạn rồi, mấy ý đồ xấu xa kia tốt nhất là nên dừng lại, lần sau mà còn để tôi phát hiện ra cậu có ý định xấu gì thì trên thế giới này sẽ không còn Võ Thần Tông nữa đâu!”
“Ông...”
Võ Thí Thiên hoàn toàn không ngờ ông lão lại uy hiếp mình ngay tại đại điện!
Tuy nhiên nghĩ tới kết cục ban nãy của Triệu Kính Hải, Võ Thí Thiên lại cố đè nén lửa giận trong lòng.
Chỉ cần dung hợp với trái tim rồng Hắc Long, tới lúc đó cần gì phải sợ lão già này nữa!
Đàn ông con trai phải biết co biết duỗi!
Sau khi tự an ủi mình mấy câu, Võ Thí Thiên mới miễn cưỡng nở một nụ cười: “Ông lão, sau này sẽ có ngày gặp lại!”
Nói xong, Võ Thí Thiên phất ống tay áo sải bước đi thẳng ra bên ngoài đại điện.
Lúc đi qua dược sư Hoàng, ông ta còn xoay đầu liếc nhìn dược sư Hoàng.
Mà toàn bộ sự chú ý của dược sư Hoàng lúc này đều tập trung trên người ông lão, căn bản không có tâm trạng quan tâm tới Võ Thí Thiên!
“Ông lão, xin hỏi… ông là ông cụ Nhạc - Nhạc Trung Kỳ phải không?”
Võ Thí Thiên vừa bước ra khỏi đại điện, dược sư Hoàng đã tiến lên trước hỏi ông lão.
Ông lão liếc mắt nhìn dược sư Hoàng, khẽ gật đầu nói: “Ừ, chắc là cái tên này, thời gian lâu quá rồi, tôi cũng chẳng còn nhớ nữa, thằng nhóc cậu giống bố thật đấy!”