Chương 350: Đặt may váy cưới
Dứt lời, con dao quân đội năm cạnh trong tay Tiêu Chính Văn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
“Cậu… cậu muốn làm gì? Cậu không thể làm vậy được! Tôi là Lưu Tuấn Phong, người đứng sau tôi chính là nhà họ Thượng Quan ở Long Kinh!”
Lưu Tuấn Phong sợ hãi, cả người run rẩy.
Nhưng!
Ngay sau đó, tiếng hét thảm thiết xé ruột xé gan của ông ta vang vọng xung quanh.
Con dao quân đội năm cạnh tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, phế bỏ toàn bộ tay chân của Lưu Tuấn Phong.
Cho dù có chữa được thì cũng coi như tàn phế suốt đời.
“Nếu nhà họ Thượng Quan sau lưng ông muốn trả thù thì tôi cũng rất sẵn lòng chờ bọn họ ở Tu Hà!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
Thật là tàn nhẫn!
Tất cả mọi người đều há hốc miệng, sợ vị sát thần này để ý đến mình.
Trương Thế Đức cũng sợ, trốn vào một góc, trơ mắt nhìn Tiêu Chính Văn bước về phía mình.
Ông ta không nói một lời, vội vàng bò về phía Tiêu Chính Văn chẳng khác gì một con chó, ôm lấy đùi anh cầu xin: “Tiêu Gia, tất cả là kế hoạch của lão Lưu Tuấn Phong kia, là ông ta bảo tôi dẫn người lập bẫy giữ chân tổng giám đốc Đỗ và cậu, chính ông ta nói muốn dùng hai triệu để mua mạng cậu! Chuyện này không liên quan gì đến tôi hết!”
Tiêu Chính Văn nhíu mày, giơ chân đạp ông ta một cái, rồi anh vứt con dao phay trong tay xuống đất, lạnh lùng nói: “Tự giải quyết đi!”
Trương Thế Đức nghe thấy thế thì nhíu chặt mày, nhưng ông ta không do dự chút nào, cầm con dao lên, vung lên chặt tay phải của mình.
Phụt!
Máu tươi bắn ra tung tóe, kèm theo một tiếng kêu thảm thiết!
Trương Thế Đức đã chém đứt tay phải từ chỗ khuỷu tay trở xuống! Nửa cánh tay máu me bê bết cứ thế rơi xuống đất!
Sau đó ông ta ôm cánh tay phải, nghiến chặt răng, chịu đựng nỗi đau đớn khủng khiếp, nhìn Tiêu Chính Văn, rặn từng chữ một: “Tiêu Gia, thế này được rồi chứ?”
Tiêu Chính Văn chỉ nói một câu mà Trương Thế Đức đã chặt đứt tay phải của mình không chút do dự, nếu đồn ra ngoài thì thế lực ngầm của cả Tu Hà sẽ phải chấn động! Càng không cần phải nói đến đám đàn em của Hắc Long Đường lúc này đang mắt chữ A mồm chữ O.
Đúng lúc này!
Mặt đất bắt đầu rung lên, mấy chục chiếc xe quân đội từ bốn phía ập tới.
Các binh lính được vũ trang đầy đủ, mang theo súng đạn, nhảy xuống khỏi xe, nhanh chóng bao vây xung quanh.
Họng súng của bọn họ đều chĩa vào sau đầu đám đàn em dưới đất.
Nhìn thấy binh lính xuất hiện đột ngột, đám người Trương Thế Đức, bao gồm cả Lưu Tuấn Phong đang nằm trong vũng máu, đều ngây cả người.
Sao lại có binh lính thế này?
Long Nhất cất bước đến trước mặt Tiêu Chính Văn, thấp giọng nói mấy câu.
Tiêu Chính Văn gật đầu đáp: “Dẫn hết đi”.
Dứt lời, Long Nhất dẫn theo người, áp giải toàn bộ đám người Trương Thế Đức và Lưu Tuấn Phong lên xe quân đội.
Tất cả mọi người rời đi, cửa khách sạn là một đống lộn xộn, trong không khí vẫn còn mùi máu tanh thoang thoảng.
Tiêu Chính Văn và Đỗ Tình Tuyết cứ thế đứng ở cửa, nhìn nhau.
“Cảm ơn anh”.
Đỗ Tình Tuyết suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn mở miệng nói cảm ơn, ánh mắt nhìn Tiêu Chính Văn đầy chân thành.
Hôm nay nếu không nhờ có Tiêu Chính Văn thì Đỗ Tình Tuyết không dám tưởng tượng hậu quả sẽ thế nào.
Tiêu Chính Văn cười nhạt: “Để tôi đưa cô về”.
Chẳng mấy chốc, Tiêu Chính Văn đã đưa Đỗ Tình Tuyết đến khách sạn năm sao mà cô ta đang ở Tu Hà.
Đỗ Tình Tuyết đứng ở cửa, cả người run rẩy, cô ta nhìn Tiêu Chính Văn, do dự rất lâu mới yếu ớt nói: “Anh có thể… ở lại với tôi không?”
Tiêu Chính Văn nhìn trời, đáp: “Không còn sớm nữa, con gái tôi vẫn đang chờ tôi về”.
Đỗ Tình Tuyết thấy thế, ánh mắt tỏ vẻ lạc lõng, nhìn Tiêu Chính Văn xoay người rời đi.
Tại sao người đàn ông này chẳng hiểu gì về suy nghĩ của phụ nữ thế?
Trời chạng vạng tối, Tiêu Chính Văn trở về nhà, Khương Vy Nhan đã nấu xong cơm tối, đang cùng Na Na chờ anh.
Thấy Tiêu Chính Văn trở về, Na Na dang hai tay, cười tươi rói nhào vào lòng anh, hét lên: “Bố về rồi”.
Tiêu Chính Văn bế Na Na lên, trêu chọc cô bé một lúc.
Vẻ mặt Khương Vy Nhan cũng rất mệt mỏi, nhưng khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc, cười nói: “Anh ngồi xuống ăn đi”.
Tiêu Chính Văn gật đầu, chưa đi được hai bước thì đột nhiên Na Na nhăn mũi, ngửi người Tiêu Chính Văn, nói vẻ nghi ngờ: “Bố, sao trên người bố lại có mùi nước hoa của cô khác thế?”
“…”
Tiêu Chính Văn sững sờ, phản ứng đầu tiên là nhìn về phía Khương Vy Nhan, phát hiện sắc mặt cô lập tức sầm xuống.
“Vậy… vậy sao?”
Tiêu Chính Văn lắp bắp, vẻ mặt lúng túng, đáp: “Chắc là… hôm nay bố đi cùng sếp, không cẩn thận bị dính vào người…”
Anh vừa nói xong, Khương Vy Nhan đã ghé lại, chóp mũi khẽ ngửi người anh.
Khiến Tiêu Chính Văn hết cả hồn!
Anh là chủ soái, là vua Bắc Lương, đã bao giờ phải kinh hồn khiếp đảm như hôm nay chứ?
Nếu để ba trăm nghìn tướng sĩ Bắc Lương nhìn thấy thì chắc cười chết anh mất!
Ôi chao, nhìn thấy chưa?
Long soái năm sao Bắc Lương trời không sợ đất không sợ, khiến đội quân triệu người tám nước nghe tên sợ mất mật, vậy mà lại sợ vợ mình điều tra như vậy.
Sắc mặt Khương Vy Nhan lập tức sững sờ, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lên tia sáng, chất vấn anh: “Anh khai thật đi, có phải là mùi nước hoa của nữ tổng giám đốc kia không?”
Tiêu Chính Văn phát hoảng, giải thích: “Đây… Vy Nhan, em phải tin anh, thực sự là anh bất cẩn dính phải thôi… Hôm nay anh ăn bữa cơm với cô ấy, sau đó đưa cô ấy về khách sạn, anh thề anh không làm chuyện gì cả!”
Tiêu Chính Văn nghiêm túc nói.
Khương Vy Nhan thấy anh như thế, bật cười nói: “Được rồi, được rồi, em tin anh, lại đây ăn cơm đi”.
Tiêu Chính Văn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Na Na đang che miệng cười trộm, anh cốc vào đầu cô bé một cái, nói: “Tại con cả đấy! Còn cười nữa!”
Na Na lè lưỡi nói: “Lêu lêu lêu, chỉ cần bố không làm chuyện gì có lỗi với mẹ và Na Na thì sợ gì chứ?”
Tiêu Chính Văn không còn lời nào để nói, con bé này thật là ranh ma quỷ quái!
Trong bữa cơm, Khương Vy Nhan nói: “Đúng rồi Chính Văn, hôm nay chị Mỹ Nghiên nói với em là, ngày mai muốn em đi chọn váy cưới với chị ta”.
Lúc nói, giọng nói Khương Vy Nhan hơi yếu ớt.
Cô cũng muốn một chiếc váy cưới thuộc về riêng mình, trong lời chúc phúc của người thân và bạn bè, gả cho người đàn ông cô yêu nhất.
“Chọn váy cưới?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày, sau đó nói: “Thế thì em đi đi, có cần anh đi cùng không?”
Khương Vy Nhan lắc đầu đáp: “Ý của chị Mỹ Nghiên là chỉ mình em đi cùng thôi”.
Tiêu Chính Văn gật đầu, nhìn Khương Vy Nhan một cái, phát hiện sắc mặt cô hơi cô đơn, đương nhiên anh biết trong lòng cô đang nghĩ những gì.
“Ừ, em cũng xem váy cưới cho mình luôn đi, nếu cần thì gọi cho anh, anh chọn cùng em”, Tiêu Chính Văn thản nhiên cười nói.
“Thật sao?”
Khương Vy Nhan cười tươi như hoa, nụ cười thuần khiết, khiến người ta đắm chìm.
Tiêu Chính Văn cười đáp: “Đương nhiên rồi, em là vợ anh, anh đã nói rồi, ngày hai mươi tám anh sẽ làm lễ cưới bù cho em, chọn chiếc váy cưới em thích nhất. Nếu như không có thì chúng ta sẽ đặt may”.
“Đặt may?”
Khương Vy Nhan vội vàng lắc đầu nói: “Không cần đâu, đặt may váy cưới đắt lắm. Hơn nữa, váy cưới cũng đâu mặc hàng ngày được, cả đời mặc một lần là được rồi, chúng ta thuê thôi!”
“Chính vì cả đời mặc một lần nên mới càng quan trọng”, Tiêu Chính Văn nói.
Khương Vy Nhan cười tươi rói, nắm lấy tay Tiêu Chính Văn, nói: “Cảm ơn anh Chính Văn, nhưng thực sự không cần lãng phí như vậy đâu, gia cảnh chúng ta như vậy, chỉ cần được mặc váy cưới, kết… kết hôn với anh là em đã mãn nguyện rồi”.
Dứt lời, sắc mặt Khương Vy Nhan đầy vẻ ngại ngùng.
Tiêu Chính Văn nghe thấy thế thì im lặng một lúc, lặng lẽ gật đầu.
Ăn xong cơm tối, thấy Khương Vy Nhan đã đưa Na Na đi tắm, Tiêu Chính Văn ra ngoài cổng, gọi điện thoại cho Long Nhất, nói: “Sắp xếp các đại sư thiết kế váy cưới nổi tiếng nhất cả nước, tôi muốn làm một bộ váy cưới quý giá nhất, nổi bật nhất cả nước cho Khương Vy Nhan! Tôi muốn để cô ấy mặc chiếc váy cưới tôi đặt làm, nhận lời chúc phúc của tất cả người dân Hoa Quốc!”