Vừa rồi bóng người đánh lén ông ta kia dường như là đánh bay ông ta ra ngoài trong tích tắc.
Theo lý ông ta đã là cường giả Thiên Cảnh, hoàn toàn không thể bị người khác đánh lén dễ dàng như vậy.
Nhưng ông ta vẫn bị đánh văng ra ngoài, chứng tỏ chắc chắn đối phương là cao thủ có cùng cảnh giới với ông ta.
Nhưng không để ông ta hoàn hồn, một luồng sáng vàng đập xuống.
Luồng sáng màu vàng kia có uy lực tuyệt đỉnh, cũng may ông ta đã chuẩn bị tâm lý trước nên mới thoát được một nạn.
Nhưng ngay sau đó một người che mặt, mặc đồ đen xuất hiện ngay gần ông ta, đấm vào một cú vào trên ngực của ông ta.
Bụp!
Sau khi trúng cú đấm đó, cả người Ngụy Võ Hầu lại văng ra xa, mà người đồ đen kia cũng lướt đến.
“Trận pháp phòng vệ!”
Ngụy Vinh Kỳ không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức cắn ngón tay giữa, gào lên một tiếng.
“Rào rào!”
Một gợn sóng như nước mở ra trong hư không.
Nhưng cũng Châu Đỉnh hơi rung lên, lại hút gợn sóng đó vào trong.
Vèo!
Thấy thế Ngụy Vinh Kỳ không khỏi hít khí lạnh.
Ngụy Võ Hầu cũng nhân cơ hội này lấy thở một chút, rồi sau đó nhìn chằm chằm về phía người đồ đen trước mặt.
Nhưng ngay sau đó, người đồ đen kia lại đánh tới chỗ ông ta lần nữa.
Hơn nữa, vừa ra tay là sát chiêu.
Một luồng sát khí mạnh mẽ lập tức tràn ra, luồng sáng màu vàng chấn động đến nỗi không gian xung quanh đều run rẩy.
Lúc này Ngụy Võ Hầu cũng hoàn toàn bị chọc giận, ông ta bị đối phương đánh lén liên tục, đã bị thương nặng.
Ông ta không ngờ lại có người dám đánh lén mình ở thành Đại Lương.
Hơn nữa mọi thứ đều chỉ xảy ra trong thoáng chốc, quá nhanh và quá bất ngờ.
Nhưng cho dù thế nào ông ta cũng không hiểu, nếu đối phương muốn giết mình thì tại sao đối phương không ra tay vào ngay lúc ông ta bước vào phòng của Tần Lương Ngọc?
Khi đó ông ta còn chưa bước vào Thiên Cảnh, là cơ hội tốt nhất để giết ông ta.
Nhưng đối phương hết lần này tới lần khác đi ngược đường, đến khi ông ta đột phá Thiên Cảnh rồi mới ra tay với ông ta.
Nhưng ông ta còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, sát chiêu mạnh mẽ đã đánh đến trước mặt.
“Giết!”
Ngụy Võ Hầu vung nắm đấm lên đánh về phía ánh sáng màu vàng kia.
“Đừng!”, Ngụy Vĩnh Kỳ thấy vậy cũng hô to lên một tiếng.
Bịch!