Khương Vy Nhan cũng không nghi ngờ gì.
Dù sao mọi người cũng đều làm như vậy, do đó cô đã bảo thư ký đưa một bản danh sách nhân viên quản lý cấp cao cho Lý Quốc Hào.
Đông Phương Viêm nhìn bản danh sách này trong tay liền nở nụ cười đắc ý.
Hắn thuận tay lấy bút đỏ ra, khoanh một vòng ở cái tên Đỗ Khải Phong rồi đưa cho Lý Quốc Hào, nói: “Ông lôi kéo người này về phe chúng ta!”
Lý Quốc Hào khẽ gật đầu, xoay người rời khỏi phòng làm việc của Đông Phương Viêm.
Chớp mắt đã gần một tuần trôi qua, hàng người dài xếp trước cửa công ty Vy Nhan muốn bàn chuyện hợp tác với công ty cũng dần giảm bớt.
Cuối cùng Khương Vy Nhan cũng đã trải qua hết một tuần bận rộn nhất.
“Chồng ơi, cuối cùng cũng xong rồi, tối nay chúng ta tìm nhà hàng nào đó đẹp mắt, ăn bữa tối chúc mừng, anh thấy thế nào?”
Khương Vy Nhan vươn vai, nắm tay lại nói.
Tiêu Chính Văn vừa định gật đầu, nhưng trong ánh sáng rực rỡ của nắng chiều tà, đột nhiên một tia sáng cực kỳ chói mắt xuyên qua cửa sổ, chiếu lên mặt Tiêu Chính Văn.
Súng bắn tỉa!
Đây là vệt sáng khúc xạ đặc thù của ống ngắm tầm ngắm cao của súng bắn tỉa.
“Vy Nhan! Nằm xuống!”
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa bổ nhào về phía Khương Vy Nhan.
“Pằng!”
Cùng lúc đó, một tiếng súng vang lên.
Nhưng kính thủy tinh trong phòng làm việc của Khương Vy Nhan không hề xuất hiện bất kỳ vết tích hư hại nào.
Khương Vy Nhan nghe thấy tiếng súng cũng sợ hết hồn, cô vội trốn xuống dưới bàn làm việc.
Mặc dù cô đã có thực lực cảnh giới chủ soái, nhưng lúc này cô lại đang mang thai nên hầu như không khác gì với các cô gái bình thường!
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Mặt dù Khương Vy Nhan hơi khiếp sợ nhưng bản thân là cường giả chủ soái, tâm lý của cô đã còn là Khương Vy Nhan yếu đuối kia từ lâu rồi.
Tiêu Chính Văn nghiêng đầu nhìn về hướng mười giờ, chỉ thấy trên tòa cao ốc đối diện, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đang xoay người rời đi.
“Sếp Khương, không xong rồi! Phó giám đốc Kiều… phó giám đốc Kiều, ông ấy, bị … bị giết rồi!”
Tô Tĩnh xông vào phòng làm việc Khương Vy Nhan với sắc mặt nhợt nhạt, hoảng sợ hét lớn.
“Gì cơ?”
Nghe thấy vậy, Khương Vy Nhan vội vàng đứng dậy từ dưới bàn làm việc, vừa đi ra ngoài vừa nói với Tô Tĩnh: “Nhanh lên, dẫn tôi đi coi sao!”
Tiêu Chính Văn cũng xông khỏi phòng ngay.
Lúc xuống phòng làm việc ở tầng dưới, cửa phòng làm việc đã chật kín đám nhân viên công ty.
Trong phòng làm việc, giữa trán phó giám đốc Kiều có một lỗ máu, máu tươi đang chảy ra không ngừng từ cái lỗ đó!
Phần tài liệu trước mặt ông ta cũng bị nhuộm đỏ bởi máu.
“Là người nào làm? Phó giám đốc Kiều không thể nào có kẻ thù được, ông ấy luôn rất thật thà, chỉ một chiếc lá rơi cũng đã sợ bể đầu!”
Khương Vy Nhan nhìn phó giám đốc Kiều đã mất mạng, cau mày lẩm bẩm.
Tiêu Chính Văn tới gần, nhìn xuyên ra ngoài cửa sổ phòng làm việc của phó giám đốc Kiều.
Vừa nãy, người mà tên súng bắn tỉa muốn nhắm tới chính là phó giám đốc Kiều.
Chẳng qua chỉ là vừa khéo, ánh sáng mặt trời chiếu lên kính ngắm của hắn nên mới phản chiếu tới phòng làm việc của Khương Vy Nhan.
“Sếp Khương, vợ của giám đốc Lý gọi điện tới, giám đốc Lý bị tai nạn rất nghiêm trọng, cấp cứu không có hiệu quả, đã… đã chết rồi ạ!”
Đúng lúc này, một trợ lý vội vã chạy vào, báo cáo với Khương Vy Nhan.