Thật ra Tả Bạch Đào cũng chỉ là một thành hoàng thôi, xét về ý nghĩa nào đó, Âm Tư tương đương với một liên bang thế tục, còn thành hoàng là các nước liên minh.
Thế nên Tả Bạch Đào cùng lắm chỉ có thể được xem là một công cụ có giá trị lợi dụng với âm phủ, còn việc sau khi vùng ngoài lãnh thổ bị âm phủ xâm chiếm sẽ phân chia thế nào vẫn phải xem kế sách của âm phủ.
“Tả Bạch Đào rốt cuộc là người thế nào ở âm phủ?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.
“Nói cụ thể ra thì hẳn là bậc trên, nhưng xét về thực lực, ông ta không bằng cảnh giới của người đứng đầu, có thể nói vị đứng đầu đó có thân phận cực kỳ bí ẩn”.
“Có truyền thuyết nói người này đến từ Minh Hà, cũng có người nói đến từ Tử Vong Cốc”, Diệp Thiên Thuận nhíu mày đáp.
Diệp Thiên Thuận vừa dứt lời, Diệp Hồng Đồ đã thở dài: “Thật ra nếu Hạo Thiên không chết thì khó mà nói được ai đang đứng trên đỉnh cao bây giờ đâu!”
Hạo Thiên năm đó quả thực có năng lực đè bẹp tất cả mọi người, hơn nữa, sự xuất hiện bất ngờ của cậu ta đã khiến cả âm phủ chấn động.
Trong những năm đó, Hạo Thiên như một ngôi sao sáng đang lên trong âm phủ.
Thế hệ trẻ tự cao tự đại bây giờ có ai mà không bại dưới kiếm của Hạo Thiên vào thời đó?
“Nếu là như vậy thật thì tại sao nhà họ Diệp lại trở thành chó sai của Âm Tư?”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
Vừa dứt lời, một ông lão được bao quanh bởi một đám cao thủ Đế Cảnh, bước vào nhà hàng.
Nhìn từ xa, ông lão này chẳng có gì đặc biệt, vả lại cũng chẳng có khí tức đáng sợ của cường giả.
Nhưng mười mấy bị cao thủ Đế Cảnh đứng sau ông ta cũng đủ cho thấy thực lực và địa vị của ông lão này.
Hơn nữa, ông lão càng tỏ ra bình thường thì chứng tỏ thực lực lại càng đáng sợ.
Nhìn thấy ông lão này, rất nhiều người trong quán rượu tỏ ra kinh ngạc, cũng không khó để nhìn ra sự sợ hãi trong mắt họ.
Thanh kiếm Thất Tinh phía trên lưng ông lão cũng khiến mọi người phải há hốc mồm.
Sắc mặt của mấy người nhà họ Diệp cũng trở nên khó coi.
Chấn Bắc Vương đích thân đến đây sao?
“Vãn bối bái kiến Chấn Bắc Vương!”
Mọi người chắp tay chào ông lão.
Chấn Bắc Vương không hề để ý đến đám người trước mặt, ánh mắt nhìn thẳng vào Diệp Phàm đang ngồi trên ghế chính, sau đó lại nhìn Trần Quỷ Thủ.