Từ đầu đến cuối Tiêu Chính Văn luôn khiêu khích tôn nghiêm của ông ta, luôn xem ông ta là món đồ chơi.
Điều này đã không chỉ đơn giản là chế nhạo nữa rồi.
“Chỉ là một tên hậu bối mà cũng dám ngang ngược!”
Điền Kỵ tức giận quát tháo, khí tức quanh người lại dâng lên, gần như đạt đến điểm cực hạn.
Ngay cả đất trời này cũng cảm nhận được sự dẫn dắt, vô số ánh sao cũng rơi xuống theo.
Tu vi có thể đạt đến Ngụy Tiên như cấp bậc của Điền Kỵ thì cách cảnh giới Chân Tiên cũng chỉ một bước thôi.
Những người đứng xem xung quanh thấy vô số sao băng đó rơi xuống như mưa cũng đều chạy tán loạn, lùi ra xa mấy ngàn mét mới dừng lại.
Mà trên người Điền Kỵ cũng bùng lên một ngọn lửa, để giết được Tiêu Chính Văn, để rửa nhục mà ông ta thậm chí không tiết thiêu đốt sinh mạng của mình.
Dù thiêu đốt cùng Tiêu Chính Văn, ông ta cũng muốn lấy lại tôn nghiêm và thể diện của mình.
“Ông già Điền Kỵ này điên rồi sao? Thiêu cháy tuổi thọ của mình, dù ông ta đánh bại được Tiêu Chính Văn, ông ta chắc chắn cũng không sống được lâu. Cần gì phải thế?”, Long Cổ lắc đầu thở dài.
Thật ra có thể tránh được trận chiến này, thậm chí chỉ cần Điền Kỵ không dòm ngó thế tục nữa thì có thể bắt tay giảng hòa với Tiêu Chính Văn.
“Tiêu Chính Văn, hôm nay dù tôi có tan xương nát thịt cũng phải lôi cậu chết cùng”.
Điền Kỵ tức giận quát lên, sau đó lao đến.
Nhưng Tiêu Chính Văn lại không thèm liếc nhìn ông ta một cái, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía khe nứt xuất hiện lúc nãy, sau đó đánh một cú: “Tránh ra”.
Tiếng hét của Điền Kỵ vừa dứt, thậm chí ông ta còn chưa kịp thi triển bí thuật thì đã bị một cú đánh của Tiêu Chính Văn đánh văng ra xa.
“Rầm!”
Cả người Điền Kỵ đâm vào sườn núi Long Vân, sau đó bị cắm vào trong đất như một chiếc đinh.
Dù cơ thể ông ta có rắn chắc thế nào thì lúc này cũng xuất hiện từng vết nứt.
Thấy cả người mình chằng chịt vết thương sâu đến mức thấy cả xương, Điền Kỳ hoàn toàn ngơ ngác.
Người đứng xem xung quanh càng trợn mắt há mồm, miệng có thể nhét được một quả trứng.
“Ông sẽ không cho rằng tu vi của ông có thể khiêu chiến với tôi đó chứ? Lúc nãy sở dĩ không giết ông không phải là không thể mà là không muốn”.
Nói rồi Tiêu Chính Văn lại giáng xuống một đòn.
Một âm thanh cực lớn vang lên, Điền Kỵ bị đánh đến mức nôn ra máu, ngay cả xương ngực cũng bị gãy mấy cái.