Đầu dây bên kia, Viên Sùng Long khẽ nhíu mày, nói: “Tiền Thế Long? Có chuyện gì?”
“Gia chủ Viên, là thế này, việc ông bảo tôi làm đã xong xuôi cả rồi. Thế nhưng đối phương tìm được một cậu thanh niên rất lợi hại, đã đánh tôi và người do tôi sắp xếp một trận… thậm chí còn uy hiếp tôi…”
Tiền Thế Long nói với vẻ mặt vô cùng ấm ức.
Mà đầu dây bên này, Viên Sùng Long cười lạnh lùng, nói: “Có phải đối phương tên là Tiêu Chính Văn không?”
“Tiêu Chính Văn? Hình như đúng là cái tên này… Gia chủ Viên, ông biết thằng ranh đó sao?”
Tiền Thế Long ngơ ngác, không ngờ Viên Sùng Long lại quen biết.
“Được, tôi đã biết rồi. Chuyện này không còn bất cứ quan hệ gì với ông nữa, tôi sẽ xử lý nốt chuyện còn lại”.
Viên Sùng Long lạnh lùng nói, sau đó cúp điện thoại luôn.
Tiền Thế Long nhíu mày, nhìn điện thoại đã ngắt máy, vẻ mặt ngày càng trở nên u ám.
Chuyện này là sao chứ?
Viên Sùng Long bảo mình cố ý nhắm vào cả nhà Từ Khang An, bây giờ lại không cho mình can dự vào chuyện này nữa, vậy thì cục tức này của mình biết trút đi đâu đây?
Càng nghĩ, Tiền Thế Long càng cảm thấy không thoải mái!
Ông ta dứt khoát bấm số điện thoại khi trước, lạnh lùng nói: “Tăng lên mười triệu tệ! Tôi muốn sắp xếp sát thủ ngay lập tức!”
…
Cùng lúc này.
Sơn trang nhà họ Viên.
Sau khi Viên Sùng Long cúp điện thoại của Tiền Thế Long thì ngồi lên vị trí gia chủ, khuôn mặt đanh lại, nhíu chặt mày, dường như đang suy xét điều gì đó.
Trong phòng khách còn có một số nhân viên cốt cán của nhà họ Viên.
“Gia chủ, chuyện gì mà lại khiến cho sắc mặt của ông khó coi như vậy?”
Một người trong số đó lên tiếng hỏi.
“Đúng thế gia chủ, ông nói ra đi, chúng ta cùng nhau bàn luận”, một người khác hùa theo.
Viên Sùng Long hít sâu vào một hơi, nói: “Tiêu Chính Văn trở về rồi”.
“Tiêu Chính Văn, không phải người ta đồn rằng hắn đã chết trong trận chiến ở Bắc Lương rồi hay sao?”
Lúc này, không ít người nhà họ Viên đều tỏ ra kinh ngạc.
Viên Sùng Long cười khẩy, nói: “Những lời này do Thiên Tử Các dùng để tung hoả mù với các thế lực bên ngoài biên giới, vậy mà mấy người cũng tin à? Nếu như Tiêu Chính Văn thật sự chết ở Bắc Lương thì Thiên Tử Các và quân đội Hoa Quốc đã đại loạn từ lâu rồi!”
Nghe vậy, không ít người nhà họ Viên đều im lặng gật đầu, dường như đang ngầm đồng tình với câu nói này của Viên Sùng Long.
“Vậy thì gia chủ, lời hẹn chiến mà cụ tổ đặt ra sau ba tháng nữa với Tiêu Chính Văn, ông xem có cần chuẩn bị trước không?”
Có người lên tiếng hỏi.
Viên Sùng Long trầm ngâm một lúc, nói: “Bắt buộc phải chuẩn bị! Lời hẹn chiến giữa cụ tổ và Tiêu Chính Văn là cơ hội tốt để cho nhà họ Viên chúng ta phát triển! Chỉ cần cụ tổ thắng Tiêu Chính Văn trong trận chiến này thì nhà họ Viên sẽ có thể vươn lên đứng đầu trong số bốn gia tộc lánh đời lớn của Hoa Quốc! Thậm chí còn có thể tận dụng cơ hội này để đòi lại Bắc Lương từ chỗ Thiên Tử!”
“Hơn nữa, trước khi cụ tổ bế quan đã nói rồi, trận chiến này bắt buộc phải đánh!”
“Thế nhưng gia chủ, tôi nghe người bên quân đội nói lúc Tiêu Chính Văn quyết chiến với Hán Vương ở Bắc Lương đã đạt tới cảnh giới Thiên Vương huyền cấp hai sao rồi…Không thể xem thường được đâu”.
Một ông cụ của nhà họ Viên tỏ ra lo lắng.
Viên Sùng Long cười nhạt, nói: “Không sao hết! Lần này cụ tổ bế quan nhất định sẽ đột phá cảnh giới, đạt đến cảnh giới xưa nay chưa từng có! Dù Thiên Vương huyền cấp hai sao thì đã sao? Ở trước mặt cụ tổ thì cũng chỉ là tép riu mà thôi!”
Nghe thấy lời này, thành viên nhà họ Viên mới thở phào, mặt ai cũng lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.
Gia chủ nói không sai, cụ tổ xuất quan rồi thì Tiêu Chính Văn có gì đáng sợ đâu?
Vua Bắc Lương?
Ha ha, hắn cũng chỉ có thể trở thành lịch sử, trở thành bàn đạp để nhà họ Viên tranh bá ở Hoa Quốc mà thôi!
Cuộc họp kết thúc.
Viên Sùng Long dẫn theo quản gia của mình đi tới nơi Viên Hỗn Thiên bế quan.
Nơi bế quan này chính là một nhà thờ tổ nằm ở ngọn núi phía sau sơn trang nhà họ Viên.
Nhà thờ tổ vô cùng rộng lớn, nguy nga lộng lẫy giống như Hoàng Cung!
Viên Sùng Long cung kính đứng trước cửa nhà thờ tổ, quỳ lên trên đệm cói màu vàng, khom lưng cúi đầu, vô cùng cung kính hô vào bên trong nhà thờ tổ: “Cụ tổ, Sùng Long có chuyện muốn hồi báo”.
Một lúc sau, bên trong nhà thờ tổ mới vang lên giọng nói trầm thấp của Viên Hỗn Thiên: “Chuyện quan trọng gì mà cần phải làm phiền tới việc bế quan của tôi?”
Lúc nghe thấy câu nói này, Viên Sùng Long cảm nhận được rất rõ sự bất mãn và lửa giận trong giọng nói của Viên Hỗn Thiên!
Bởi thế, Viên Sùng Long vội vàng quỳ trên mặt đất, run rẩy nói: “Cụ tổ, Tiêu Chính Văn không chết trong trận chiến ở Bắc Lương và đã bí mật trở về Giang Trung rồi. Hơn nữa theo như thông tin mà tai mắt trong quân đội của chúng ta gửi về thì thực lực hiện giờ của Tiêu Chính Văn đã đạt tới cảnh giới Thiên Vương huyền cấp hai sao!”
Vừa nói ra câu này, bên trong nhà thờ tổ chợt trở nên tĩnh lặng.
Sau chốc lát, giọng nói trầm khàn của Viên Hỗn Thiên mới bắt đầu vang lên: “Thiên Vương huyền cấp hai sao? Hơn một tháng trước hắn mới là Bán Bộ Thiên Vương, thật không ngờ trong một tháng này lại tiến bộ thần tốc như thế! Quả nhiên huyết mạch của nhà họ Tiêu vẫn là số một trong thiên hạ! Chắc chắn không thể giữ lại người này! Ngày mà cụ tổ tôi xuất quan sẽ chính là ngày chết của Tiêu Chính Văn!”
Câu nói này quá mức bá đạo!
Viên Sùng Long cũng vội vàng gật đầu hưởng ứng: “Đúng đúng đúng, ngày mà cụ tổ xuất quan cũng chính là ngày mà Tiêu Chính Văn phải chết! Người nhà họ Viên chờ ngày cụ tổ xuất quan!”
“Ừ, không còn chuyện gì khác nữa thì quay về đi”.
Viên Hỗn Thiên lạnh lùng nói.
Viên Sùng Long vội vàng chắp tay, khom lưng chín mươi độ, đứng lên từ trên mặt đất, lùi từng bước ra khỏi nhà thờ tổ.
…
Quay trở về Giang Trung.
Sau khi Tiêu Chính Văn rời khỏi Bạch Thành thì đi thẳng về biệt thự.
Mà lúc này, bên trong biệt thự, Từ Phân đang đợi Tiêu Chính Văn trở về với vẻ mặt vô cùng nhiệt tình.
“Ôi chao, ôi chao, con rể tốt của mẹ, cuối cùng thì con cũng trở về, sao rồi, giải quyết xong chuyện bên phía em trai của mẹ chưa?”
Từ Phân nhiệt tình chào đón, vẻ mặt vô cùng sốt ruột.
Tiêu Chính Văn liếc nhìn bà ta, lặng lẽ gật đầu nói: “Giải quyết xong rồi”.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi”.
Từ Phân rất kích động, nói: “Lần này may mà nhờ có con, nếu không có con thì đúng là chẳng biết phải giải quyết thế nào nữa”.
Tiêu Chính Văn ngồi xuống, uống một ngụm trà, điềm nhiên nói: “Nếu như không còn chuyện gì khác thì con đi đón Na Na trước đây”.
Từ Phân nghe vậy thì vội vàng nói: “Ôi chao, con rể, đừng vội, đừng vội, còn chuyện, vẫn còn một chút chuyện nhỏ”.
Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi: “Chuyện gì?”
Từ Phân vội vàng ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chính Văn, rót trà rồi còn lấy thêm cả đồ ăn nhẹ cho anh, chần chừ mãi mới chịu lên tiếng: “Chuyện là, con rể à, hiện giờ con và Vy Nhan gây dựng được một công ty lớn mạnh như thế, mẹ, bố và cả Khương Thần cả ngày rảnh rỗi ở trong nhà không có chuyện gì làm. Vậy nên ba người bọn mẹ đã cùng nhau bàn bạc, cũng muốn mở một công ty…”
“Mở công ty?”
Tiêu Chính Văn nhướng mày nhìn Từ Phân.
Từ Phân vội vàng cười nói: “Đúng, mở một công ty nhỏ, buôn bán các loại dược liệu, không phải tập đoàn Vy Nhan làm về y dược hay sao, dù gì chúng ta cũng là người một nhà, sau này chuyện bán sỉ một số loại dược liệu của tập đoàn Vy Nhan cứ giao cho công ty của mẹ làm, thế nào?”
Tiêu Chính Văn trầm mặt, cau chặt mày, trầm tư một lúc lâu.
Thấy Tiêu Chính Văn do dự, Từ Phân vội vàng nói: “Ôi chao, con rể tốt, con còn do dự gì nữa chứ? Chúng ta đều là người một nhà cả mà! Không phải có câu tục ngữ nói rằng phù sa không chảy ruộng ngoài đó sao! Thà con để cho bọn mẹ làm còn hơn là đi hợp tác với các công ty khác, cũng có thể tiết kiệm không ít chi phí cho công ty không phải à?”