“Hừ! Hai người mà cũng xứng tự gọi là cậu chủ à? Đúng là mặt dày không biết xấu hổ”.
“Tôi cứ nghĩ các người đã đột phá Thiên Cảnh thì mở lòng một chút, nhưng bây giờ xem ra người bên nhà họ Khổng không phải là tiểu nhân thì chính là đê hèn”.
Cô ta nói thế, Ngụy Vinh Kỳ cười nhạo sải bước đi vào phòng VIP.
Lúc này anh em Điền Văn không dám thở mạnh.
Họ đã chắc chắn Ngụy Vinh Kỳ sẽ đến nên cố ý tránh khỏi đoàn xe của nước Ngụy, còn chạy đến quán rượu nhà Tần bao trọn chỗ này.
Nhưng không ngờ vẫn đụng phải Ngụy Vinh Kỳ.
Điều này chứng tỏ Tần Lương Ngọc đã tiết lộ tung tích của họ cho đám người Ngụy Vinh Kỳ.
Họ không dám nổi giận với Ngô Thiên Hoa nhưng lại nhìn sang Tần Lương Ngọc với ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.
“Lúc trước đã từng cảnh cáo các người sẽ bị đánh đấy thôi nhưng các người lại không nghe, còn dám công khai nói lớn tiếng, đây chính là chỗ sai của các người”, Tần Lương Ngọc khẽ cười nói.
“Bà… bà dám hại bọn tôi”.
Điền Văn nghiến răng, đôi mắt toát ra sát khí nhìn chằm chằm Tần Lương Ngọc.
Lời bà ta nói đã quá rõ ràng rồi, sở dĩ Ngô Thiên Hoa có thể tìm được họ là do Tần Lương Ngọc gửi thư báo, đây là đang công khai thừa nhận trước mặt họ.
“Sao hai cậu chủ không nhận thức được đạo lý quan trọng như thế? Chuyện đã đến nước này các cậu nên nghĩ làm thế nào để sống sót kìa. Cô gái này chỉ nói không giết các cậu nhưng không nói các cậu sẽ không bị tàn phế”.
Tần Lương Ngọc bưng tách trà lên nhấp một hớp, khẽ cười nhìn cảnh tượng trước mắt.
Nghe thế anh em Điền Văn hoảng sợ sắc mặt trắng bệch.
Tần Lương Ngọc nói không sai, Ngô Thiên Hoa chỉ nói không giết họ nhưng không nói sẽ không khiến họ đứt tay gãy chân.
Thấy anh em Điền Văn sợ đến mức mặt không còn giọt máu, Ngụy Vinh Kỳ khinh thường cười nói: “Các người yên tâm, hôm nay chỉ là trừng phạt nhỏ thôi, nhưng tương lai giữa chúng ta vẫn còn dài”.
“Chúng ta cứ từ từ thanh toán món nợ đó, chắc chắn sẽ để hai người hài lòng”.
Nói rồi Ngụy Vinh Kỳ và Ngô Thiên Hoa đứng lên đi ra khỏi phòng VIP.
Tần Lương Ngọc đặt tách trà xuống, đứng lên đi ra ngoài.
Đám người Điền Văn vừa định đuổi theo, Ngô Thiên Hoa lạnh lùng nói: “Các người đã trúng phải trận pháp Nhiếp Hồn của tôi, ngày sau của chúng ta còn dài, mong hai cậu chủ phải giữ sức khỏe, đến lúc đó đừng để tôi thất vọng”.
“Nếu không nước Tề cách xa ngàn dặm sẽ bị xóa sổ”.
Cái gì?
Trận pháp Nhiếp Hồn?
Lòng Điền Văn và Điền Khải chùng xuống, ngay cả họ cũng không biết trúng kế của Ngô Thiên Hoa từ lúc nào, hơn nữa trận pháp Nhiếp Hồn này cực kỳ thâm độc, sẽ từ từ ăn mòn thần hồn của con người.
Cho đến khi bị giày vò đau đớn đến chết.
Đây cũng là một trong các thủ đoạn đáng sợ nhất của Ngô Thiên Hoa, trước đó từng có cao thủ Thiên Cảnh cấp hai vì trúng phải trận pháp Nhiếp Hồn của cô ta mà khi chết vô cùng thảm thương, cuối cùng thậm chí còn tự chém đầu mình để kết thúc nỗi đau đớn.