Trương Thế Đạo thấy ông lão kia nhận sai thì ngữ điệu cũng hoà hoãn đi không ít.
“Tôi không biết cụ thể câu chuyện bên trong đó!”
Ông lão có một cánh tay thấp giọng nói.
“Hừ, thế cục lớn trước mắt sắp sửa thay đổi, tất cả thế gia đều muốn trở về thế tục, bởi vì ngày mà năm trái tim rồng tụ họp sắp sửa đến rồi! Không chỉ có nhà họ Trương chúng ta mà rất nhiều thế gia cũng đang chờ đợi ngày này!”
“Thậm chí có một số thế gia đã khổ sở chờ đợi mấy nghìn năm! Ngay cả Thuỷ Hoàng cũng đang âm thầm chờ đợi năm trái tim rồng xuất hiện đông đủ, đoạt lấy trái tim rồng rồi giành lại giang sơn Đại Tần!”
“Vậy nên càng là lúc này thì danh tiếng càng trở nên quan trọng hơn, nếu như ngay cả danh tiếng cũng bị huỷ hoại, dù nhà họ Trương có được bảo toàn thì cũng hoàn toàn mất đi sức mạnh để tranh đoạt!”
Nghe Trương Thế Đạo nói xong, ông lão có một cánh tay giống như bừng tỉnh ngộ!
“Hơn nữa, ông cảm thấy loại người như Nguỵ Nguyên Cát thật sự ngây thơ như thế hay sao? Vừa mới trở về thế tục đã muốn đối đầu với Tiêu Chính Văn danh tiếng chấn động thiên hạ, cậu ta có dây thần kinh nào bị cắm nhầm à?”
“Thế tử, dù là đầu óc hay là hiểu biết, thành tựu thì đều không phải là thứ mà người bình thường có thể so bì được! Thứ mà cậu ta muốn chính là giẫm lên trên đầu Tiêu Chính Văn, khiến cho nhà họ Nguỵ nổi danh khắp thiên hạ!”
Ông lão có một cánh tay nghe vậy thì không khỏi băn khoăn nói: “Thế nhưng chuyện này thì có quan hệ gì với trái tim rồng?”
“Ha ha! Ai! Lẽ nào ông vẫn chưa nghe nói tới tin đồn đó sao? Danh vọng, nguyện lực, danh khí, cảnh giới, chiến lực, năm thứ này mới là tiêu chuẩn để có được sự công nhận của năm trái tim rồng cùng một lúc!”
“Không có những thứ này, dù trái tim rồng có ở trong tay ông thì cũng chẳng thể dung hợp được với ông! Không thể dung hợp trái tim rồng mà muốn nó cũng có tác dụng gì? Ngược lại còn rước thêm hoạ vào thân!”
“Cũng không chỉ có mỗi chúng ta muốn đoạt được trái tim rồng! Còn có cả mấy thế gia bên phía Âu Lục Phi Lục cũng muốn tìm ra được bí mật của di tích Long tộc!
Trương Thế Đạo trầm giọng nói.
Nghe ông ta nói xong, ông lão có một cánh tay mới như bừng tỉnh ngộ, chả trách Nguỵ Nguyên Cát lại làm ra một việc khác thường như thế!
“Hơn nữa ông thật sự cho rằng Tiêu Chính Văn có tư cách đối kháng với huyết tộc của vùng ngoài lãnh thổ sao? Hừ, e rằng ngay cả cánh cửa Nguỵ Nguyên Cát cũng chẳng thể qua nổi!”
Trương Thế Đạo cười lạnh lùng nói.
Một bên khác, Tiêu Chính Văn cũng đã trở về Long Kinh.
Thấy Tiêu Chính Văn trở về, Tần Vũ cũng coi như bớt lo lắng hơn, mấy ngày này không chỉ có bên phía huyết tộc vùng ngoài lãnh thổ làm cho anh ta mất ăn mất ngủ mà chuyện của Nguỵ Nguyên Cát càng khiến cho Tần Vũ có cảm giác bất lực!
Lúc này, mấy người Long Ngao cũng đang cúi đầu đứng một bên, không một ai lên tiếng.
Vừa mới ban nãy lại nhận được tin dữ huyết tộc tiêu diệt thêm một tông môn, thế nhưng trước mắt, thế tục lại chỉ có thể mở to mắt nhìn huyết tộc thôn tính từng chút, căn bản không dám làm lớn chuyện với họ!
Dù gì đối phương cũng có hai cao thủ ở cảnh giới Nhân Vương cấp ba trấn giữ, ép cho đối phương cuống lên, cùng lắm thì ngọc nát đá tan!
Thế nhưng kết quả đó không chỉ khiến cho thế tục không cách nào chấp nhận nổi mà ngay cả năm đại danh sơn và võ tông cũng không tiếp nhận nổi!