Trong trận thế lớn thế này, cả Hoa Quốc đều rơi vào tĩnh lặng nên mọi người đều biết rõ có lẽ đêm nay là thời khắc cuối cùng của họ.
Dù là các phái trong võ tông hay người dân thế tục, tâm trạng của họ đều rơi xuống đáy cốc.
Nhưng trong số họ lại không có ai cảm thấy hối hận về hành vi và lời nói trước đó, như Tiêu Chính Văn nói, dù có chết cũng phải chết trong vinh quang.
“Tiêu Chính Văn, bây giờ hối hận vẫn còn kịp”.
Tất cả con cháu nhà họ Khổng đều bước lên không trung, sát khí đằng đằng bao vây mấy người Tiêu Chính Văn.
Nhất là Khổng Cập đã gấp gáp muốn đi vào con đường đi đến thế tục, một đòn tiêu diệt Hoa Quốc ở giới thế tục.
Thật ra dù ông ra không ra tay, Chư Thiên Thần Giới cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.
“Tiêu Chính Văn, không phải không thể tuyên chiến nhưng không có thực lực làm nền tảng thì tuyên chiến đồng nghĩa với việc đâm đầu vào chỗ chết. Chỉ cần cậu quỳ xuống trước mặt con cháu nhà họ Khổng, chịu thua với bọn tôi thì có thể tha cho cậu”.
Khổng Cập cười mỉa chế nhạo nói.
Giọng ông ta vang lên khắp Cửu Châu, truyền đến mọi ngóc ngách trên thế giới.
Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn vết nứt trên bầu trời, lúc này trong vết nứt vẫn có đầy người, không biết có bao nhiêu cao thủ Chư Thiên Thần Giới đang chạy đến chỗ vết nứt.
Chỉ trong thoáng chốc, đại quân của Chư Thiên Thần Giới đã lên đến hơn hàng triệu, dù cả ngoài lãnh thổ hợp sức lại cũng không thể đối phó với nhiều cao thủ Thiên Cảnh như thế.
Thế nhưng các thế lực vùng ngoài lãnh thổ không chỉ không ngăn Chư Thiên Thần Giới xâm lấn vào mà ngược lại không ít thế lực đều chọn gia nhập vào chiến đoàn, quay lưng phản bội ngoài lãnh thổ và thế tục, trở thành con tốt thí của Chư Thiên Thần Giới.
“Nhìn thấy rồi chứ, đây mới là đại thế của thiên hạ”.
“Thế nhưng chính vì sự thô lỗ của cậu đã khiến cả Hoa Quốc đều rơi vào tuyệt cảnh không thể cứu vãn. Cậu mới là tội đồ của Hoa Quốc, mỗi một người Hoa Quốc chết vì chuyện này đều do cậu hại chết”, Khổng Cập dữ tợn nhìn Tiêu Chính Văn nói.
Nhưng Tiêu Chính Văn không để ý đến Khổng Cập mà chỉ nhìn Hoa Quốc ở thế tục thông qua trận pháp Thiên Kính.
“Mọi người có từng hối hận không?”
Giọng Tiêu Chính Văn vang vọng trên bầu trời Hoa Quốc.
“Bọn tôi sẵn lòng đi theo vua Bắc Lương, chiến đấu đến cùng”.
“Bọn tôi thề đi theo vua Bắc Lương”.
Tất cả tướng lệnh và binh sĩ ở năm chiến khu lớn đều lộ ra vẻ quyết tâm, dù đối mặt với Chư Thiên Thần Giới cũng không hề sợ hãi.
“Vua Bắc Lương nói đúng, giữa chiến tranh và sự tủi nhục, dù chọn tủi nhục thì cuối cùng chúng ta vẫn phải đối mặt với chiến tranh, liều mạng với chúng”.
“Chỉ là chết thôi có gì phải sợ, liều mạng”.
“Bọn tôi không oán không hận”.
Lúc này ở Hoa Quốc ở thế tục, cho dù là người dân hay binh sĩ cũng đều nhìn thẳng vào cái chết, ý chí chiến đấu hừng hực.
“Hoa Quốc thề liều mạng”, Thiên Tử kiên quyết nói.
Phía sau Thiên Tử là hàng ngàn quân Ngự Lâm, dưới chân Thiên Tử là giang sơn và xã hội Hoa Quốc vạn cổ.
Hoa Quốc không bao giờ cúi đầu trước kẻ địch, Thiên Tử chết vì bảo vệ xã tắc, quân dân bảo vệ nước nhà.
“Tốt! Không hổ là con cháu của rồng! Tiêu Chính Văn tôi đảm bảo với mọi người Chư Thiên Thần Giới sẽ không làm hại đến một cọng lông của mọi người! Nếu vi phạm lời thề, Tiêu Chính Văn tôi tự sát để tạ tội”.