"Không phải tôi không muốn cứu, cũng không phải trong lòng không lo lắng, mà là vạn vật trên đời này sẽ không thay đổi theo ý của mình, giống như hơn hai mươi năm trước, lúc Tôn Thượng cứu tôi!"
"Ai có thể ngờ rằng lúc đó tôi lại bị hãm hại, rơi vào đường cùng!"
Khi Tiêu Long nói lời này, cụ ấy không khỏi rơm rớm nước mắt!
Hạo Thiên khẽ gật đầu.
Những gì Tiêu Long nói cũng chính là những gì cụ ta nghĩ trong lòng.
Đừng nói Tiêu Long, ngay cả cụ ta cũng cảm nhận được sự bất lực vô cùng sâu sắc, bởi vậy cụ ta mới luôn sống ẩn ở đây!
"Chúng ta đi thôi!"
Nói xong, Hạo Thiên và Tiêu Long bước ra khỏi động Thiên Phủ.
...
Bên kia, ông Triệu lại tiếp tục tung ra tuyệt chiêu sở trường - Thiên Tinh Cửu Diệu, trận pháp này do hai chòm sao Bắc Đẩu và Tham Lang Phá Quân tạo thành.
Khi ánh sáng mạnh này tản đi, trong bán kính trăm mét, sát khí tràn ngập, thậm chí ngay cả ánh sáng mặt trời cũng trở nên nhạt nhòa.
Bầu trời trên đầu Tiêu Chính Văn hiện ra một hình thái cực âm dương và Thiên Tinh Cửu Diệu cứ như từ hư không rơi xuống.
Hai luồng kình khí đan vào nhau, trường kiếm trong tay ông Triệu tỏa ra luồng sáng xanh, chói lọi tập trung tại một điểm.
"Hôm nay dù có thịt nát xương tan tôi cũng phải giết bằng được cậu!"
Ông Triệu gầm lên và vung kiếm đâm thẳng về phía Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn trông có vẻ đã hoàn toàn kiệt sức, nhưng không phải vậy.
Thất Tinh Bộ Pháp trong Thiên Sơn Thư lục đã được anh dày công tu luyện, bước chân khẽ nâng lên, vị trí không ngừng thay đổi, cả ba nhát kiếm liên tiếp của ông Triệu đều không trúng.
Chỉ riêng kiếm khí đã khiến cây cối ở xung quanh bị chém nát.
Tiêu Chính Văn nâng thanh giáo lên rồi đánh tới, đồng thời sử dụng trận pháp, đâm ra một nhát.
Một vài luồng sát khí từ nhiều hướng khác nhau lao thẳng vào người ông Triệu.
"Không hay rồi! Mau lùi lại!"
Ông Hứa đột nhiên hét lên một tiếng với ông Triệu.
Nhưng ngay khi mũi giáo của Tiêu Chính Văn chuẩn bị xuyên vào cơ thể của ông Triệu, khóe miệng ông Triệu khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhạt.
Đây chính là điều mà cụ ta muốn, từ việc thăm dò ban nãy, ông Triệu đã nhìn ra, mặc dù thực lực của Tiêu Chính Văn cao nhưng kinh nghiệm không nhiều.
Cùng lúc đó, trên thanh kiếm lóe lên luồng ánh sáng xanh.
Rõ ràng là ông Triệu không cho Tiêu Chính Văn bất kỳ một cơ hội trốn tránh nào, nhất định phải giết chết bằng một đòn.
Ông Triệu tự cho rằng mình đã tính toán cẩn thận, nhưng bản thân Tiêu Chính Văn không có kinh nghiệm nhiều như ông Triệu, tuy nhiên trong Thiên Sơn Thư Lục lại có vô vàn kiến thức.
Với trường hợp như thế này, sao Tiêu Chính Văn lại không nhìn ra được mưu đồ của ông Triệu chứ.
Vì vậy, Tiêu Chính Văn đã sớm chuẩn bị, ngay khi ông Triệu quay người lại, Tiêu Chính Văn đã lùi xa mấy chục mét.