Chương 748: Ván cờ
Giọng điệu chắc chắn!
Lời Tam Trưởng Lão nhà họ Viên nói, đương nhiên không ai dám phản đối!
Đám người nhà họ Viên trong phòng khách cũng đứng dậy cung kính đáp: “Vâng thưa Tam Trưởng Lão!”
“Ừ, mọi người đi chuẩn bị cả đi, nếu như tên Tiêu Chính Văn này đã dám điều động một trăm nghìn quân Phá Long thì đương nhiên sẽ không chịu buông xuôi dễ dàng!”
Tam Trưởng Lão lạnh lùng nói, đôi mắt hỗn độn loé lên một tia sáng rét lạnh!
Nói xong, đám người quay lưng rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại mấy nhân vật hạng nhất của nhà họ Viên và năm vị trưởng lão.
Không ngoài dự liệu, đám người này chính là những người được chọn vào các vị trí cao trong nhiệm kỳ tới của nhà họ Viên.
Viên Nho Lâm cũng nằm trong số đó.
Lúc này, Tam Trưởng Lão nhìn năm nhân vật hạng nhất của nhà họ Viên đang ngồi trước mặt mình, mở miệng nói: “Những người khác đều đi cả rồi, bây giờ cứ thử nói suy nghĩ của mấy người xem sao”.
Nghe vậy, năm người này liền đưa mắt nhìn nhau.
Một người đàn ông trung niên thân hình hơi phát tướng, trên mặt mang theo nụ cười nhạt, thoạt nhìn giống như dạng người khẩu Phật tâm xà.
Ông ta cười nói: “Hay là Nho Lâm nói trước đi?”
Ba người còn lại cũng gật đầu.
Viên Nho Lâm nhìn bốn người này, đáy mắt lướt qua một tia sáng lãnh đạm lạnh lùng.
Mấy con cáo già này quả nhiên gian xảo!
Tam Trưởng Lão nói: “Nếu đã như vậy thì Nho Lâm nói trước đi”.
Viên Nho Lâm đứng dậy, hơi khom lưng, mở miệng nói: “Tam Trưởng Lão, chuyện ông đã quyết định, Nho Lâm không dám phản đối. Thế nhưng, chuyện liên quan đến Tiêu Chính Văn thì Nho Lâm vẫn hơi lo lắng”.
“Ồ? Lo lắng gì thế?”, Tam Trưởng Lão cau mày hỏi.
Bốn người hạng nhất còn lại của nhà họ Viên cũng nhếch môi cười khẩy.
Viên Nho Lâm nói tiếp: “Tiêu Chính Văn là chủ soái Bắc Lương, thống lĩnh ba trăm nghìn quân Phá Long, đại thắng một triệu đại quân tám nước, là số một trong mắt người dân Hoa Quốc! Cũng là nhân vật vinh danh hiển hách của Hoa Quốc! Nhân vật như vậy, nếu như bị nhà họ Viên chúng ta tống vào thiên lao nhất định sẽ làm dấy lên sự chỉ trích của người dân! Thậm chí sẽ khiến cho ba trăm nghìn quân Phá Long nổi giận xông thẳng vào sơn trang của nhà họ Viên chúng ta để đòi lại công bằng cho chủ soái của bọn họ!”
Người trong phòng trầm mặc rất lâu.
Tam Trưởng Lão cau mày nói: “Cậu nói tiếp đi”.
Viên Nho Lâm tiếp lời: “Ngoài ra, hiện giờ Tiêu Chính Văn đang sở hữu thực lực sáu sao. Chiến lực như vậy thì sao người bình thường có thể chống đỡ được? Nếu như cậu ta đánh giết nhà họ Viên thì chúng ta nên đối phó thế nào? Trong lãnh thổ Hoa Quốc, người có thực lực sáu sao chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay! Năm vị trưởng lão, mấy người có từng nghĩ nếu như Tiêu Chính Văn buông bỏ mọi thứ, muốn tiêu diệt nhà họ Viên đến cùng thì chúng ta phải đối phó thế nào hay chưa?”
Vừa dứt lời, người đàn ông trung niên có thân hình phát tướng kia lạnh lùng quát mắng: “Nực cười! Nhà họ Viên chúng ta là gia tộc lánh đời cả trăm năm nay, sao lại phải sợ một mình Tiêu Chính Văn chứ? Hắn có ba trăm nghìn quân Phá Long, thì nhà họ Viên cũng có sáu trăm nghìn quân nhà họ Viên! Ngoài ra, quân vương của nhà họ Viên và cường giả cấp chiến thần cũng không ít! Năm vị trưởng lão cũng là năm cường giả đỉnh cao cấp chủ soái, sao mà phải sợ một tên vua Bắc Lương như hắn chứ?”
“Không sai! Phúc Vinh nói đúng lắm! Nho Lâm, cậu chưa đánh mà đã sợ rồi!”
“Nho Lâm, cậu trở thành người ủng hộ cho Tiêu Chính Văn từ bao giờ thế? Lẽ nào trong mắt cậu, nhà họ Viên chúng ta không bằng một mình Tiêu Chính Văn?” Đối diện với sự chất vấn của bọn họ, Viên Nho Lâm cau mày muốn tranh biện.
Thế nhưng, Tam Trưởng Lão đứng đầu lại lạnh lùng đập bàn, trách mắng: “Đủ rồi! Giải tán cả đi!”
“Vâng”.
Năm người đứng dậy rời khỏi phòng khách.
Trong phòng khách chỉ còn lại năm trưởng lão.
Lúc này, Đại Trưởng Lão cầm đầu đứng dậy, hướng mắt nhìn lên bầu trời bên ngoài, chắp tay sau lưng, nói: “Bên phía Thiên Tử có hành động gì không?”
Sau lưng, Tam Trưởng Lão cau mày nói: “Theo như mật báo của người bên Thiên Tử Các, Thiên Tử đã cho mở các cổng từ Bắc Lương tới Long Kinh cho một trăm nghìn đại quân đi qua rồi. Ngoài ra, bên phía tứ lão Long Các cũng rất phẫn nộ, từng đích thân đến Thiên Tử Các một chuyến”.
Nghe vậy, Đại Trưởng Lão nhà họ Viên cau mày, lạnh lùng nói: “Xem ra lần này Thiên Tử đang chuẩn bị cầm đao lên rồi”.
Nghe đến đây, sắc mặt bốn trưởng lão còn lại cùng trở nên u ám, nói: “Thiên Tử thật sự sẽ vì tên Tiêu Chính Văn nhỏ bé mà ra tay với nhà họ Viên chúng ta sao?”
Đại Trưởng Lão lắc đầu, ánh mắt khó hiểu, nói: “Không chắc nữa, mắc dù Thiên Tử đời này không có sự mạnh mẽ như bốn đời Thiên Tử trước, thế nhưng lại là một kẻ túc trí đa mưu. Ông ấy muốn làm gì thì không ai có thể đoán đúng được. Chuyện tiếp theo, chúng ta đều phải cẩn thận một chút, nếu không nhà họ Viên hùng mạnh rất có thể sẽ sụp đổ dưới tay tên Tiêu Chính Văn!”
“Đại Trưởng Lão lo nghĩ nhiều rồi, chỉ là một tên Tiêu Chính Văn nhỏ bé thôi mà, không có gì đáng sợ hết!”
Tam Trưởng Lão cười nói, trong ánh mắt không hề có bất cứ vẻ lo sợ nào.
“Hy vọng là như thế”, Đại Trưởng Lão nói, ánh mắt sâu xa nhìn về phía Thiên Tử Các ở Long Kinh.
Cùng lúc này, bên trong Thiên Tử Các.
Thiên Tử đang cùng ông Long và tứ lão Long Các trò chuyện.
“Thiên Tử, rốt cuộc mấy người đang nghĩ gì vậy? Tại sao chúng tôi đều không biết gì cả?”
Giang Vạn Long cau mày hỏi.
Chuyện Thiên Tử muốn làm lại không thông báo cho bọn họ biết trước.
Thiên Tử mỉm cười, ra hiệu cho cấp dưới pha trà cho mấy người Giang Vạn Long, sau đó nói: “Chuyện này trọng đại, liên quan đến cơ nghiệp trăm năm của Hoa Quốc và cả lề lối phương hướng trong tương lai. Trước đó không thông báo cho bốn vị các lão cũng bởi tôi lo lắng sẽ xảy ra sơ suất. Dù gì lần này chúng ta cũng phải đối phó với nhà họ Viên của bốn gia tộc lớn!”
Bốn các lão Giang Vạn Long cùng đưa mắt nhìn nhau, hỏi: “Thiên Tử, rốt cuộc ông đang mưu đồ chuyện gì vậy? Lúc này vẫn chưa thể nói hay sao?” Thiên Tử nâng tách trà lên, nhấp một ngụm rồi nói: “Vẫn chưa tới lúc, đợi Tiêu Chính Văn vào Long Kinh, lúc nào cậu ấy tiến công vào nhà họ Viên thì lúc đó chúng ta sẽ bắt đầu kế hoạch”.
Nghe vậy, mấy người Giang Vạn Long liền hít sâu một hơi, sống lưng ớn lạnh.
Thiên Tử bày trận lâu như thế, sâu xa như thế!
Vậy mà đã đặt toàn bộ Tiêu Chính Văn và nhà họ Viên vào trong bàn cờ cả rồi.
“Vậy liệu Tiêu Chính Văn có gặp nguy hiểm gì không?”, Tần Hán Quốc hỏi, vẻ mặt lo lắng.
Thiên Tử đặt tách trà xuống, ánh mắt sâu xa, sắc mặt cũng mang theo đôi chút lo lắng, nói: “Nói thật nhé, tôi cũng không thể bảo đảm Tiêu Chính Văn có an toàn hay không. Lần này, chúng ta đối diện với nhà họ Viên, nền tảng nhà họ Viên hẳn các vị đều hiểu cả. Thế nhưng, tôi có thể nói với mọi người một cách có trách nhiệm rằng nhà họ Viên khác xa so với những thứ đơn giản mà chúng ta nhìn thấy ngoài bề mặt, nội tình bên trong rất đáng sợ! Dù có là Tứ Đại Thiên Tử – quân chủ hùng mạnh và vĩ đại như thế cũng chưa thể làm lung lay nền móng của bất cứ gia tộc nào trong số bốn gia tộc lớn! Dù có là nhà họ Viên xếp sau cùng trong số đó thì Tứ Đại Thiên Tử cũng không thể chế ngự bọn họ”.
Nghe đến đây, mấy người Giang Vạn Long cũng nhíu mày rất chặt.
Những gì Thiên Tử nói bọn họ đều hiểu rõ.
Tứ Đại Thiên Tử chính là vị Thiên Tử vinh hiển rực rỡ nhất trong lịch sử gần một trăm năm của Hoa Quố!
cMang lại hoà bình và sự ổn định cho đất nướ!
cLàm cho hàng trăm nước phải kinh sợ, giành được sự phát triển ổn định hàng chục năm cho Hoa Quố!
cĐồng thời, cụ ấy cũng quyết đoán tiến hành cải cách, thu lại nhiều đất đai bị mất của Hoa Quố!
cCó thể nói, công lao của Tứ Đại Thiên Tử quá cao siêu!
Xưa nay chưa từng có!
Trầm mặc một lúc, Giang Vạn Long ngẩng đầu nói: “Thiên Tử, dù có thế nào thì cũng nhất định phải bảo vệ Tiêu Chính Văn cho tốt! Cậu ấy là huyết mạch duy nhất của nhà họ Tiêu! Là cháu đích tôn của Tiêu Long! Hoa Quốc đã nợ nhà họ Tiêu quá nhiều rồi, nếu như Tiêu Chính Văn xảy ra chuyện thì tôi không còn mặt mũi nào để đối diện với Hoa Quốc, không còn mặt mũi nào để đối diện với các vị anh hùng của nhà họ Tiêu!”
Thiên Tử trầm mặc, gật đầu nói: “Xin bốn các lão yên tâm, tôi đồng ý với các vị rằng, dù mọi chuyện có thất bại thì nhất định tôi cũng sẽ cố gắng hết sức bảo vệ Tiêu Chính Văn!”