“Âm phủ có lệnh không được tấn công vào giới thế tục. Còn về Đế Khư, cậu Tiêu sẽ đấu một trận định thắng thua với ngài Tả Bạch Đào. Những thế lực khác sẽ làm theo chỉ thị của ngài Tả Bạch Đào, nếu thiếu một tấc đất, âm phủ sẽ tiêu diệt toàn tộc!”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều sững sờ.
“Tại sao Tiêu Chính Văn lại là ngoại lệ?” Điền Văn lớn giọng chất vấn.
Đây rõ ràng là đang đề cao Tiêu Chính Văn và hạ thấp bọn họ.
Nếu các thế lực khác không chịu nhượng đất thì sẽ phải đối mặt với cuộc tấn công lớn từ âm phủ, nhưng Tiêu Chính Văn lại có thể đấu với Tả Bạch Đào.
Nếu là ai khác thì cũng sẽ thắc mắc.
“Đơn giản là vì cậu Tiêu từng lập công lớn vì Hoa Quốc, âm phủ chúng tôi chỉ ngưỡng mộ anh hùng, còn các người thì…”
Người đàn ông trung niên chế nhạo, không hề giấu giếm sự kinh thường đối với những người khác.
Tiêu Chính Văn quả thực đã tạo ra chiến công lừng lẫy cho Hoa Quốc, đưa Hoa Quốc từ một cường quốc trong khu vực lên đỉnh cao của thế giới, thành tích này đủ để so sánh với Nhất Đế thiên cổ.
“Các người…”
“Nếu các vị ngồi đây lập được công lao như cậu Tiêu thì âm phủ đương nhiên sẽ cho các vị cơ hội đấu võ làm bạn, nhưng đáng tiếc, e rằng các vị còn không xứng xách giày cho cậu Tiêu!”
“Hơn nữa chuyện cầu hòa là do các người đề ra, chiến tranh cũng là do các người khởi xướng. Các người thậm chí còn không cho tôi cơ hội để đề cao các người!”
“Nhưng cậu Tiêu thì khác, chúng tôi ngưỡng mộ tính cách của cậu Tiêu, vì vậy, cậu Tiêu không cần cầu hòa!”
Nghe vậy, mọi người đều xấu hổ cúi đầu xuống.
Chưa nói tới việc chủ động dấy lên chiến tranh, thực lực còn quá đỗi tầm thường, tới cuối cùng lại cử người tới chủ động cầu hoà, nói dễ nghe thì là cầu hoà, nói khó nghe một chút thì đó chính là quy phục âm phủ!
Thế nhưng chính những lời này của người đàn ông trung niên cũng khiến cho tất cả mọi người đang có mặt đều cảm thấy không cam tâm!
Dựa vào đâu mà Tiêu Chính Văn anh từ đầu chí cuối đều chưa động tới một binh một tốt mà đã có thể hưởng đãi ngộ đặc biệt như vậy?
“Chuyện này e rằng…”
Nguỵ Vinh Kỳ nhíu mày, nhưng lại bị Long Cổ bên cạnh ngăn lại.
“Thế tử, chuyện này e rằng không hề đơn giản như vậy, để thôn tính vùng ngoài lãnh thổ, âm phủ đã chuẩn bị hết sức kỹ càng, sao có thể dễ dàng để cho Tiêu Chính Văn đạt được ý đồ? Bên trong nhất định có ẩn tình gì đó!”
Long Cổ dẫu sao cũng là người hiểu biết sâu rộng, ngay từ lúc bắt đầu đã đoán ra được âm phủ nhất định có ý đồ gì khác!
Quả nhiên là như vậy, ngay giây sau người đàn ông trung niên đã quay sang nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, âm phủ chúng tôi vẫn luôn kính phục sự quang minh lỗi lạc của cậu, vậy nên vẫn mong cậu Tiêu có thể tới âm phủ đấu một trận với Tả Bạch Đào!”
Lời này vừa được thốt ra, trên mặt tất cả mọi người đang có mặt đều lộ ra vẻ vui sướng cười cợt trên nỗi đau của người khác.